🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thuần phục một con chim?

Vừa nghe nói như thế, xung quanh vốn đang ồn ào náo động lập tức lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người bị chặn miệng. Mỗi một người lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn qua.

Ngươi là mắng chửi người, hay không thuần phục được cái gì, không chịu cầu tiến?

Người này không phải thấy mấy người trước đó sát hạch mấy người, không phải nhất đẳng chính là nhị đẳng, đã sợ tới choáng váng chứ?

- Thuần phục một con chim? Con mẹ nó, ta vẫn thuần phục một cây búa! Dám nói chuyện với Hồng thú sư như vậy, lá gan thật lớn!

- Đây không phải là gan lớn, mà là đầu óc có vấn đề. Hắn thuần phục một con chim, ta còn thuần phục một cái cầu!

- Nói như vậy, ta thuần phục một cây ớt... Thật ra chúng ta đều thuần đồ, có đúng đều có thể sát hạch thuần thú sư hay không?

...

Trầm mặc một lát, gian phòng lập tức vang lên tiếng cười.

Trời ạ.

Từ khi Thú Đường thành lập tới nay, sát hạch vô số thuần thú sư, vẫn là lần đầu tiên có người không thuần phục thứ gì, nói quang minh chính đại, tươi mát thoát tục như vậy.

Cái gì cũng không có, ngươi chạy tới đây làm gì?

Còn thuần phục một chim...

Chim em gái ngươi ấy!

Lá gan có thể lớn hơn hơn chút nữa không?

- Ha ha, Vân Đào, cho tới nay, ta đều cảm thấy ngươi là một nhân vật, không nghĩ tới còn thật sự là một nhân vật... Có thể nói ra chuyện không thuần phục man thú, đường hoàng, khí thế hào hùng như vậy, bội phục! Bội phục!

Chu Cẩm Hoàng lắc đầu, sắp cười tới mức co rút.

Người này có đúng là não tàn hay không?

Không thuần phục cùng lắm thì thất bại, lại nói với Hồng thú sư thuần phục một con chim... Đây không phải là tìm kích thích sao?

Hồng thú sư tuy rằng không phải là thuần thú sư cấp bậc cao nhất của Thú Đường, lại luôn luôn nổi tiếng nghiêm túc. Nói chuyện như vậy, quả thực chính là không coi ai ra gì, ngang nhiên khiêu khích!

- Thực sự là tự mình tìm đường chết...

Chu Tuyên cũng bật cười.

Mệt cho mình vẫn xem người này thành đối thủ. Hiện tại xem ra, thực sự mất mặt.

Vốn đang lo lắng người này có thể một tiếng khiến người ta kinh ngạc, khiến cho tất cả mọi người liếc mắt nhìn hay không. Hiện tại xem ra... Liếc mắt nhìn thì có liếc mắt nhìn, chỉ có điều liếc mắt khinh thường mà thôi.

- Hừ!

Không riêng bọn họ cười, Mạc Vũ tiểu thư cũng chắp hai tay ở sau lưng, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết khẽ nâng lên, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Có thể thuần phục thì thuần phục, thuần phục không được, lần sau trở lại, lòe thiên hạ như vậy, thu hút sự chú ý của người khác, cho dù có thiên phú cũng chỉ là một nhân vật nhỏ.

Mọi người cười nhạo, Hồng thú sư đứng một bên, thiếu chút nữa tức nổ phổi. Tóc hắn cũng đứng lên, hàm răng nghiến ken két, còn thiếu chút nổ tung:

- Ngươi nói cái gì?

Làm thuần thú sư tiếng tăm lừng lẫy ở Thú Đường, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị khiêu khích như vậy.

Chim em gái ngươi!

Tới đây, ngươi qua đây, đưa cho ta xem.

Không lấy ra được, có tin ta lấy gốc rễ của chính ngươi xuống làm cầu để đá hay không?

- Ta là nói... Thuần phục một con chim, thuần phục một chim kỳ lạ!

Lúc này Vân Đào mới phát hiện mình nói sai, giải thích một câu, miệng huýt sáo. Trong không trung “ô ô” hai tiếng, con chim kỳ lạ bay tới.

Con chim này tiến vào Thú Đường lại tự mình bay loạn, cũng không có chú ý tới ai.

Man thú trong Thú Đường cơ bản đều dài khoảng ba, bốn thước. Cho dù nhỏ, cũng chí ít cao chừng một người. Lớn chừng một bàn tay như vậy, không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là một con chim sẻ, chim hoang, không có chút bắt mắt nào, căn bản sẽ không có người nào nghĩ nó là man thú bay.

Hơn nữa, cho dù suy nghĩ, cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thuần thú sư thuần phục man thú, bình thường đều sử dụng để chiến đấu. Tệ nhất cũng trở thành phương tiện đi lại. Nó nhỏ như vậy, có thể làm gì?

Nói thật, xào lên cũng không đủ ăn.

- Cái này cũng gọi là man thú sao?

- Sẽ không từ lồng chim nào đó bắt tới chứ?

- Đùa gì vậy? Ta cho là hắn nói chơi. Không nghĩ tới, thật đúng là thuần phục một con chim! Chỉ có điều, con chim này có tác dụng gì? Dùng để chơi đùa sao?

Thấy Vân Đào thật sự thuần phục một con chim, hơn nữa bay tới, đầu tiên gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, sau đó lại cười vang.

Nhìn Mạc Vũ tiểu thư người ta, thuần phục Thanh Ưng thú, cũng là một loại chim, uy vũ khí phách, khiến người ta có cảm giác giết chóc! Ngươi thì hay rồi, không phải giết chóc, mà là khiến người ta cười muốn ngốc!

Người biết, ngươi là tới sát hạch thuần thú sư. Người không biết, còn tưởng rằng chim trong chợ chim, qua diễn trò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.