- Đáng tiếc, ánh mắt tan rã, nhìn bất kỳ vật gì, không có năng lực nắm được bản chất tìm kiếm linh tính. Cho dù có thể vẽ tranh, thành tựu không cao, càng chưa nói tới Linh Động, Ý Tồn!
- Về phần ngươi, chắc hẳn là rất thích trà đạo! Trên người có lưu lại mùi trà thơm, mùi cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái. Chỉ có điều, ba vị không có, hơn nữa thời gian chìm đắm ở trong trà đạo vượt qua thời gian tu luyện, khiến cho tu vi trì trệ không tiến, lực lượng không thực... Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi có một năm không thăng cấp qua tu vi, hơn nữa ý chí tu luyện không kiên định. Sau khi lão sư đã phân phó, không đi tuân thủ, phần nhiều thời gian, chỉ miên man suy nghĩ, điển hình mê muội mất cả ý chí...
Chắp hai tay ở sau lưng, Trương Huyền liên tục mở miệng, liên tiếp nói bốn người, tất cả đều hoàn toàn không sai lầm. Tất cả mọi người khiếp sợ đến mức đều ngây ra như phỗng, lặng ngắt như tờ.
Rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Vừa rồi mọi người thương lượng, cố ý hỏi hắn một ít vấn đề trên những chức nghiệp khác, làm cho hắn khó xử. Kết quả... còn chưa kịp mở miệng, người ta chỉ liếc mắt thoáng nhìn, đã nói ra rất nhiều chức nghiệp, đĩnh đạc nói!
Chẳng lẽ vị lão sư này... chức nghiệp gì cũng tinh thông?
Nếu như không phải, làm sao có thể chỉ bằng mực nước trên góc áo, mùi trên người, là có thể phán đoán ra Mạnh Đào thích thi họa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300837/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.