Lúc này Thanh Yểm thú đang lười biếng nằm trên mặt đất, ngay cả tâm tư tức giận cũng không có, đầu đều lười nâng lên, hình như đang dùng loại phương pháp đặc biệt nào đó, khôi phục thương thế trên người.
- Đường chủ, ta muốn thử xem!
Đi tới trước mặt, Ngụy Hữu Đạo liền ôm quyền.
- Đi đi!
Liếc mắt nhìn Ngụy Dư Thanh trưởng lão cách đó không xa, Tạ Cửu Thần gật đầu đồng ý.
Người cháu này của lão hữu, vừa sinh ra lại có thiên phú thuần thú cực cao, trong thế hệ trẻ tuổi còn có tiếng tăm lừng lẫy, rất có xu hướng của người đứng đầu.
Nếu không phải từ trong không trung xuất hiện một Trương Huyền, danh tiếng người đứng đầu thuần thú thế hệ trẻ tuổi của Thú Đường tại Hiên Viên vương quốc tuyệt đối chạy không thoát.
Dù sao hiện tại cũng là chữa ngựa chết thành ngựa sống, một khi để cho Thanh Yểm thú khôi phục, lại cũng không nhốt được nữa, còn không bằng để cho tất cả mọi người thử xem, không biết chừng lại có người nào có phương pháp hiệu quả.
- Đa tạ Đường chủ!
Hít sâu một hơi, Ngụy Hữu Đạo đi tới trước mặt Thanh Yểm thú.
Cổ tay hắn lật một cái, một cái bình ngọc xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Hắn mở nắp bình ra. Một mùi thơm nồng nặc nhất thời bay ra, khiến cho tất cả mọi người mừng rỡ.
- Là mật bảy màu của Vân Vụ Sơn!
- Theo lời đồn đại, loại mật này là man thú ong Thiên Tuyết Tông Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300636/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.