Núi non chập chùng, từ trên lưng linh thú nhảy xuống, Trương Huyền hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy linh khí xung quanh cuồn cuộn. Quả nhiên so với nơi khác còn muốn nồng đậm hơn nhiều.
- Gần như là gấp hai!
Trong lòng hắn âm thầm phán đoán.
Thảo nào trước đó đám người Lạc Trúc, Kim Tòng Hải nói, linh thú ở nơi này tương đối nhiều. Linh khí nồng đậm như vậy, tu luyện làm ít công to, quả thật có thể thu hút không ít kẻ, chiếm núi làm vua.
Bất kể linh thú hay man thú, đều giống như nhân loại, cũng thích địa phương linh khí dồi dồi.
Mắt Minh Lý lóe lên, Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Quả nhiên khiến cho hắn nhìn ra được dấu vết của rất nhiều man thú, linh thú lưu lại.
- Ừ? Thế nào lại có nhiều vết chân như vậy?
Đột nhiên, mắt hắn dừng lại.
Cách đó không xa, trên mặt đất không chỉ lưu có móng vuốt của man thú, còn có dấu chân của nhân loại, chi chít chí ít mười mấy người. Hơn nữa, nhìn cấu tạo và tính chất mức độ đất đai ướt át, chắc là mới vừa đi qua không lâu.
- Có người qua, sẽ không phải cũng biết mộ vu hồn chứ?
Cũng thấy được những vết chân này, lông mày Kim Tòng Hải nhíu lại một cái.
Bên trong phạm vi hai cây số, đã coi như là sắp bước vào phạm vi của yêu thần thú. Dựa theo đạo lý, loại địa phương nguy hiểm này, chắc hẳn là có thể trốn được bao xa thì trốn đi bấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300502/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.