- Mộ vu hồn này tuy rằng chôn dấu ở dưới đầm nước, lại là cung điện dưới đất, không phải chìm ở trong nước. Kiến Phệ Hồn cho dù không thể vào trong nước, nhất định có thể tiến vào trong cái cung điện kia. Thế nào...
Nếu như mộ vu hồn là ở trong nước, cũng sẽ không bị đối phương đoạt xác. Ngày đó tiến vào chính là một cung điện dưới đất. Tuy rằng phong kín không biết bao nhiêu năm, nhưng không khí khô ráo, cho phép người ta tự do hít thở.
Mọi người có thể vào, kiến Phệ Hồn nói vậy cũng có thể vào! Vậy hồn phách trong đó, thế nào còn có thể bảo tồn nhiều năm như vậy?
- Nếu như ta không nhìn lầm, những kiến Phệ Hồn này, là ngươi trêu chọc tới!
Trương Huyền nhìn qua.
- Ta?
Lạc Trúc sửng sốt.
Thứ này, mặc dù từng nghe nói, có thể thấy được cũng chưa thấy qua, tại sao là hắn trêu chọc tới?
- Mộ vu hồn đóng kín rất tốt. Trăm ngàn năm qua, không có người nào tiến vào, khí tức trong đó cũng chưa từng lộ ra ngoài. Ngươi tiến vào trong cũng dẫn theo một linh hồn đi ra, tiết lộ khí tức... Bởi vậy, thu hút những những kẻ chuyên ăn linh hồn này qua. Chỉ là thời gian đi tới cũng không lâu, không tìm được lối vào mà thôi. Nếu như chúng ta chậm trễ thêm một tháng, chỉ sợ cho dù lại tiến vào trong, cũng không tìm được linh hồn!
Sắc mặt Trương Huyền ngưng trọng nói.
Kiến Phệ Hồn là khắc tinh của vu hồn sư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300491/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.