Trương sư càng mạnh thì thành tích của Vạn Quốc thành sẽ càng tốt, với vị đường chủ như hắn cũng càng ngày càng quang vinh.
Vạn Quốc thành đã im lặng quá lâu, cũng nên rửa sạch nhục nhã, để cho các thế lực khác phải nhìn vào.
“Đừng quấy rầy Trương sư, con cũng nhanh chóng tu luyện, trước khi trở lại Vạn Quốc thành, nhất định phải đạt tới Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, không đạt tới thì đừng gọi ta là lão sư!”
Tâm Trung Hưng phấn, quay đầu nhìn về phía Nhược Hoan công tử ở bên người.
“Ự...c?”
Nhược Hoan công tử ngẩn ngơ.
Tâm hắn cảnh đốn ngộ thì có liên quan cái lông gì tới ta? Bảo ta liều mạng tu luyện làm gì chứ?
Chỉ là hắn biết lão sư có ý tốt cho nên đành phải ngồi xuống, đặt khối linh thạch trung phẩm mà Trương sư cho cầm vào trong lòng bàn tay, tiếp tục tu luyện.
Hắn tu luyện không giống như Trương Huyền, linh thạch trung phẩm có tác dụng rất lớn, một viên đã đủ cho hắn, khiến cho hắn từ Trọc Thanh cảnh sơ kỳ đạt tới đỉnh phong.
Bởi vậy, mặc dù đã sử dụng từ Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, thế nhưng linh khí bên trong viên linh thạch này vẫn dồi dào mười phần như cũ.
Đúng như Khang đường chủ phỏng đoán, hiện tại quả thực Trương Huyền đang rơi vào trạng thái đốn ngộ tâm cảnh.
Ly biệt với Triệu Nhã khiến cho hắn có chút khó chịu, nhưng hắn cũng hiểu chân lý sư đồ nên tách rời, đối với cái nghề nghiệp lão sư này hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300371/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.