- Linh thú?
Mọi người sững sờ, vội vàng nhìn về phía Thuần Thú sư phụ trách khống chế linh thú, quả nhiên đã thấy sắc mặt bọn tái xanh.
- Phản ứng không chậm ah, không sai, thiên âm tịch tuyệt của Trần Mặc quả thực có thể thôi miên linh thú. Khiến cho nó không có cách nào nhẹ nhõm tiến lên! Nói cách khác, chỉ cần bên này âm nhạc không ngừng, như vậy các ngươi ẽ không có cách nào tiến lên...
Phùng Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Thiên âm tịch tuyệt?
Hồng sư đang muốn khởi động linh thú dưới thân thì quả nhiên đã cảm thấy linh thú đã mất đi cảm ứng với mình, nó chỉ có thể lơ lửng ở trên không trung. Nếu muốn tiến lên, căn bản không làm được.
Giống như đã bị giam cầm ở bên trong lồng giam, không có cách nào đi tới được nữa.
Không thể tiến lên, đương nhiên cũng không tới được Đế đô, chớ đừng nói là đi vào hoàng thành.
- Phùng Vũ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Vẻ mặt khó coi, Hồng sư lạnh lùng nhìn sang.
- Không làm gì, chỉ muốn giữ chư vị ở chỗ này chờ một ngày mà thôi!
Phùng Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu dặn dò:
- Trần Mặc, cứ ở nơi này đánh đàn, để bọn hắn không có cách nào tiến lên!
- Vâng!
Thanh niên gọi là Trần Mặc lên tiếng, bàn tay múa, tiếng đàn lanh lảnh vang vọng.
- Hừ, chẳng lẽ ngươi cho là ta không có biện pháp hay sao?
Không nghĩ tới đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300273/chuong-1070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.