- Mục đích ta mở ra Kỳ Trân lâu chính là vì phá giải những cột đá này, hiện tại đã biết toàn bộ đáp án. Cho dù có chết cũng không tiếc, cũng là lúc nên về cố hương, sống yên ổn cho nốt đoạn thời gian cuối cùng này.
Cam Nhất Bình cười cười, trên mặt hiện lên vẻ bình thản.
Lấy được nhiều cột đá như vậy, khi đó hắn bị ký tự đặc thù phía trên hấp dẫn. Hắn tốn năm mươi năm mà cũng không có thành công giải quyết vấn đề. Lúc này một lần được phá giải hết, hắn lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cũng là lúc nên buông lỏng.
- Cái này...
Trương Huyền gật đầu, nhìn về phía đối phương, trong mắt mang theo vẻ bội phục.
Xem ra người này đại nạn buông xuống, cũng coi như hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi.
Chỉ là, hắn suy nghĩ một chút cũng đã có thể hiểu rõ. Sinh mệnh đi đến tận cùng, tâm nguyện lớn nhất đã được giải quyết, quả thực không có gì để tiếc nuối cả.
Những bảo vật này, mặc dù trân quý, thế nhưng so với sống chết cũng không được tính là cái gì!
Sống không mang đi được, chết cũng không thể mang theo, thừa dịp vàng bạc ngàn ngàn vạn, trước khi chết đi hai nắm tay không!
Biết đối phương thật ý muốn đưa những bảo vật này cho mình, vì vậy Trương Huyền cũng không tiếp tục từ chối nữa. Hắn thuận miệng chỉ điểm vài câu, xem như là báo đáp đối phương.
Nghe thấy nội dung đối phương chỉ điểm rất phù hợp với bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300254/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.