- Sao?
Nghe thấy hắn nói như thế, tất cả mọi người đều sững sờ, âm thầm hô một câu hay.
Câu hỏi của Trần Việt Danh sư rất rõ ràng là có tư tâm. Trả lời thế nào cũng sai, thế nhưng câu trả lời khó như vậy mà Hồng sư lại dùng một câu đã có thể phản kích được.
Được đó, ngươi nói ta đến trễ, như vậy thái tử cũng chưa tới, có phải hắn càng muộn hơn ta hay không? Ngươi dám nói thái tử đến trễ, gươi có ý gì?
Chỉ là tiệc mà thôi, ngươi cố ý chụp mũ, rốt cuộc là có răm tâm gì?
Lời này không chỉ trả lời đối phương mà còn dựa thế phản kích, khiến cho Trần Việt trả lời cũng không đượcmà không trả lời cũng không được. Vẻ mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng, buồn bực tới mức suýt chút nữa đã thổ huyết.
- Ồ? Mấy ngày không gặp, tài ăn nói của Hồng sư so với trước kia đã tốt hơn nhiều a!
Thấy đồng minh mình là Trần sư không nói ra lời, La Chiêu mở miệng nói.
- Không chỉ có tài ăn nói tốt, thân thủ cũng tốt, La sư có muốn thử một chút hay không?
Hồng sư đổ đầy một chén rượu ngon, cười khanh khách nhìn về phía một chỗ khác:
- Ngươi nói xem có đúng hay không ah Phùng sư?
- Ngươi... Phốc!
Thân thể Phùng Vũ nhoáng một cái, dẫn động thương thế, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải không nói tới chuyện này sao? Tại sao lại nói tới nữa cơ chứ? Lại nói, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300240/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.