- Ngươi... Biết bay?
Nhìn một người một thú nhanh chóng rơi xuống phía dưới, tạo ra một đám mây hình nấm, không rõ sống chết, Ngọc Phi Nhi trợn mắt, ánh mắt nhìn về phía thanh niên trước mắt giống như là gặp quỷ vậy.
Biết bay không phải là độc quyền của cường giả Thánh vực mới có hay sao?
Ngươi mới chỉ là Hợp Linh cảnh, làm sao làm được cơ chứ?
- Thất Thất, trước đó ngươi đã biết rồi sao?
Nhớ tới vừa rồi Lạc Thất Thất không có vẻ gì là sợ, lúc này Ngọc Phi Nhi mới kịp phản ứng cho nên mới không nhịn được hỏi.
- Lúc trước ở trong Địa Cung kia, Trương sư vì cứu ta cho nên đã từng dùng qua chiêu này...
Lạc Thất Thất nói một câu, cũng không nhịn được nhìn lại, trong lòng tràn ngập kỳ quái:
- Lão sư, làm sao người lại biết bay vậy?
Vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là một mực không có cơ hội mà thôi.
Không đến Thánh vực đã có thể bay được, một khi tin tức này truyền đi, tuyệt đối có thể để cho vô số người vì đó sôi trào, mang đến tai hoạ vô cùng vô tận.
- A, là một loại pháp bảo mà lão sư cho ta, kỳ thật không phải là bay, chỉ là lướt đi trong thời gian ngắn mà thôi, hơn nữa cũng có chỗ thiếu sót, đối với chân khí tiêu hao cực lớn, ta cũng không kiên trì được bao lâu!
Trương Huyền biết dù có giải thích cũng không thông cho nên để mặc cho “Dương Huyền” giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300118/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.