- Chưa dùng!
Trương Huyền nói.
Đi săn vài Linh thú Kiều Thiên cảnh, Quy Nhất cảnh mà thôi, hắn thật đúng là khinh thường dùng Thiên Hùng thú.
Còn Linh thú cấp bậc cao, coi như dùng cũng vô dụng, còn không sảng khoái bằng Ngoan Nhân, khôi lỗi.
- Chưa dùng...
Khóe miệng co giật, Dư huynh, Phong Ngô sắp muốn khóc.
Trước khảo hạch, bọn họ từng chuyên môn thỉnh giáo Mi trưởng lão, có thú sủng cấp cao thì như thế nào.
Lấy được trả lời là chỉ có thể sử dụng một lần.
Vốn cho rằng, tên này lấy được nhiều nội đan như vậy, tất nhiên mượn nhờ lực lượng của thú sủng, không nghĩ tới... lúc này mới triệu hoán.
Mười phút, đối với bọn hắn, bắt một Linh thú rất khó làm được, nhưng đối với Thiên Hùng thú nửa bước cửu trọng, lại không tính là gì.
Sẽ không nghịch chuyển như vậy chứ!
Nếu thật như vậy, khẳng định sẽ trực tiếp khóc chết.
- Coi như sử dụng, cũng chưa chắc có thể bắt được Linh thú... Cho dù bắt được, cũng không nhất định trong vòng mười phút có thể trở về! Chúng ta vẫn có hi vọng!
Mặc dù buồn bực, nhưng Dư huynh vẫn cắn răng.
Đối phương dùng Thiên Hùng thú thì sao? Bọn họ cũng không tính thua!
Coi như thực lực của đại gia hỏa kia mạnh, muốn trong vòng mười phút bắt một Linh thú Kiều Thiên cảnh, mang đến nơi đây, cũng không dễ dàng như vậy.
- Được rồi, vậy cũng chỉ có thể chờ...
Không để ý tới đối phương, Trương Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300044/chuong-1299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.