Nhưng nơi này, hoàn toàn là mới xây, dấu vết gì cũng không có.
Khó trách nữ nhân này tự tin, trừ nàng ai cũng không tìm được.
Coi như tìm đến, cũng không thể tin được!
- Hai ngàn năm trước, Ngô Dương Tử tiền bối ở đây!
Hồ Yêu Yêu gật đầu.
- Cái này đâu đâu cũng là mới xây, không có một chút dấu vết, làm sao ngươi xác định nơi này?
Trương Huyền nhịn không được nhìn qua.
Ngay cả Lạc Thất Thất cũng hiếu kỳ.
Nếu như tìm nhầm, bọn họ chẳng khác nào đi một chuyến uổng công.
Cái gọi là Ngô Dương Tử lưu lại bảo tàng, cũng thành lời nói suông.
- Làm sao biết được, ta không tiện nói kỹ càng, có điều, toàn bộ Hồng Viễn thành, chỉ sợ chỉ có ta biết!
Hồ Yêu Yêu cũng không giải thích.
- Được rồi!
Thấy đối phương không muốn nói, biết hỏi nhiều hơn nữa cũng vô ích, dù sao đã tìm được, hỏi nguyên do cũng không có ý nghĩa, lúc này Trương Huyền nhẹ gật đầu, nhìn lại phủ đệ trước mắt.
Đại môn sơn đỏ, như vừa mới thay đổi, tản mát ra mùi sơn.
Hai cửa đóng kín, có thể nghe được bên trong có người đi lại, thậm chí thanh âm thợ thủ công làm việc.
Nhưng bên ngoài không ai, thậm chí không có thủ vệ.
Phủ đệ bình thường, nhà lớn như vậy, mặc kệ thân phận gì, cũng sẽ có hộ vệ giữ ở ngoài cửa, nơi này không có cái gì, để người kìm lòng không được cảm thấy kỳ quái, thật giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2299901/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.