Trong khoảng thời gian này, hoàng thất của Hồng Viễn Đế Quốc nịnh bợ, Thẩm gia, Liễu gia… lợi nhuận liên tục đưa tới, để cho hắn có chút bị mất phương hướng.
Nghe Thiếu gia nói mới biết được, muốn tiếp tục đi theo, thực lực mới là trọng yếu nhất.
Không có thực lực, vô luận Thiếu gia hay lão gia, đều sẽ không liếc hắn nhiều một cái.
Không có hai vị này, hắn chỉ là Bàn Tử bình thường mà thôi, cái gì cũng không tính.
- Tốt rồi, ta rời đi hơn hai tháng này, có tin tức gì không?
Nhắc nhở xong, biết rõ đối phương đã ý thức được vấn đề, Trương Huyền không nói thêm lời, mở miệng hỏi.
- Ân, đoạn thời gian trước Thẩm gia gia chủ tới chơi, nói bán Vân Vụ Hoa, tốt nhất không nên chung một chỗ bán đi, mà là đầu cơ kiếm lợi, tế thủy trường lưu (*sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu),hiệu quả và lợi ích càng lớn một ít... Vì vậy, ta cùng với bọn hắn thương nghị, mỗi tháng ở từng đế quốc chỉ bán mười cân...
Suy nghĩ một chút, Tôn Cường vội vàng nói sự tình phương diện làm ăn gần đây một lần.
- Việc này, ngươi cùng bọn họ tự giải quyết, ta không quản!
Trương Huyền khoát tay áo.
Đổi lại việc buôn bán, hắn khẳng định không bằng Tôn Cường, càng không bằng Thẩm gia, còn không bằng giao cho đối phương, miễn đi phiền toái.
- Vâng... Đây là tiền lời bán Vân Vụ Hoa!
Thấy Thiếu gia không muốn để ý tới, Tôn Cường không nói thêm lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2299633/chuong-1710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.