Nàng tựa hồ có chút thất thần, ngay cả Trương Huyền đi tới cũng không biết, ánh trăng sáng tỏ tựa như sương trắng rơi ở trên người, làm cho người ta có cảm giác như Tiên Tử, tùy thời sẽ tung bay.
- Nghĩ gì thế, lại nhập thần như vậy?
Trương Huyền mỉm cười, đi vào trước mặt.
- Không có gì...
Phục hồi tinh thần lại, Lạc Nhược Hi lắc đầu, đứng dậy, nhìn thoáng qua ánh trăng nhàn nhạt:
- Có thể cùng ta đi ra ngoài một chút không?
Sửng sốt một chút, Trương Huyền hưng phấn nhảy lên:
- Đương nhiên, cam tâm tình nguyện!
Chứng kiến hắn biểu lộ như vậy, Lạc Nhược Hi cười khổ lắc đầu:
- Ngươi làm chuyện gì, đều không che giấu như vậy sao?
Người khác cùng nàng chung một chỗ, coi như thật cao hứng, cũng sẽ tận lực che giấu, giả bộ như rất có thân phận, rất có hàm dưỡng, gia hỏa này thì ngược lại, nghĩ cái gì làm cái đó, vô ưu vô lự, khiến người ta hâm mộ.
- Ta...
Trương Huyền có chút khẩn trương:
- Kỳ thật vẫn luôn che giấu...
- A?
Nghe hắn còn biết che giấu, Lạc Nhược Hi thấy hứng thú, đôi mắt đẹp nhìn lại:
- Nói nghe một chút!
- Ta là người không thích tranh đấu, lại cực kỳ điệu thấp, kết quả ngươi cũng thấy đấy...
Trương Huyền lắc đầu.
- Điệu thấp?
Chứng kiến hắn rất nghiêm túc, Lạc Nhược Hi cười khúc khích, vừa rồi trên mặt cô đơn quét qua quét sạch, cũng nhịn không được nữa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2299448/chuong-1895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.