Rời khỏi nhục thân, Nguyên Thần có thể sống, nhưng nhục thân hẳn phải chết.
Một khi Nguyên Thần tán loạn, liền tương đương với hồn phi phách tán, Thần Tiên khó cứu được.
Sở dĩ Thạch Diệp Vương có thể xếp hạng thứ tư trong Thượng Ngũ Vương, là vì nhục thân mạnh mẽ, phòng ngự vô địch, Nguyên Thần liền hơi yếu chút, muốn liều mạng với Ngọc Diệp Vương, nhưng cuối cùng bị chém giết.
Bất quá cục diện lúc đó, không dùng Nguyên Thần cũng không được, nhục thân bị nguyên thần của đối phương chặt đứt cánh tay, thương thế quá nặng, không sử dụng bí pháp xuất khiếu mà nói, cũng sẽ bị giết chết.
Chỉ bất quá thời gian sớm hay muộn mà thôi.
- Đến phiên ngươi...
Chém giết Thạch Diệp Vương xong, Ngọc Diệp Vương nhớ tới nhục thân bị đốt thành tro bụi, tức giận sắp bạo tạc nổ tung, gào thét một tiếng, lao đến Trương Huyền.
- Ngươi giết ta, ta sẽ giết... Vị Thiên Nhận Danh Sư này! Chỉ cần hắn còn sống, bằng vào vô số ban thưởng trong tộc, giúp ngươi đoạt xá nhục thân, khôi phục thực lực cũng không khó...
Trương Huyền vội vàng nắm Phùng Huân lên, ngăn cản ở trước mặt mình.
Hiện tại chỉ hy vọng đối phương có thể sợ ném chuột vỡ bình.
Hàm răng cắn khanh khách rung động, Ngọc Diệp Vương hận không thể lột da gia hỏa này, nhưng đối phương nói không sai, nếu như Thiên Nhận Danh Sư kia thật chết rồi... Bọn hắn tranh đấu nửa ngày, đều thành không công lãng phí khí lực, một chút chỗ tốt cũng không có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2299381/chuong-1962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.