Lúc trước Trương Cửu Tiêu nói, trong phong ấn có linh tính, tất cả mọi người có chút không hiểu, nghe xong giải thích, giờ mới hiểu được, nguyên lai là có chuyện như vậy.
- Nói đến nói đi, kết quả còn không phải giống ta sao?
Trương Cửu Tiêu bĩu môi.
Còn tưởng rằng gia hỏa này có thể nói ra lý luận kinh người gì, kết quả nói tới nói lui, cùng hắn lấy được kết luận giống nhau.
- Không giống nhau!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ngươi biết giữa hai bức họa có linh tính xen lẫn, vậy có biết tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, có biết phải làm sao mới có thể tiêu trừ không?
- Ta...
Sắc mặt đỏ lên, Trương Cửu Tiêu nói không ra lời.
Sở dĩ hắn biết rõ những thứ này, là vì ở gia tộc, thấy tận mắt qua có người phá giải tác phẩm cùng loại... Còn vì sao làm như vậy, phá giải như thế nào, lại không hiểu rõ tình hình.
Nói thật nếu biết được, cũng sẽ không biến thành trên đầu tất cả đều là sầu riêng, cái đuôi thô lại dài rồi.
- Linh tính dung hợp tới hai bức họa, có tác dụng cố định, dựa theo tình huống bình thường, dùng biện pháp gì cũng rất khó chia lìa, cưỡng ép đi làm, ngược lại sẽ hủy cả hai bức họa... Thật giống như tính toán tách ra hai tờ giấy dùng keo dán mấy nghìn năm, coi như có thể thành công, ngươi xác định họa quyển phía dưới còn có thể phân biệt được?
Không để ý tới công tử ca tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2299151/chuong-2192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.