Chỉ kiếm nhắm ngay phương vị, chính là điểm mù tiến công của Trương Huyền, không chỉ có thể chặn hắn, còn có thể chặn lô đỉnh ở trên đầu, nhất cử lưỡng tiện.
Dưới tình huống không có chút phòng bị nào, nháy mắt liền làm được điểm ấy, nhãn lực mạnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, coi như Trương Huyền cũng phải mặc cảm.
Phần phật!
Bất quá, đầu ngón tay còn chưa tới trước mặt Trương Huyền, chỉ thấy thân ảnh hắn nhoáng một cái, đi tới dưới lô đỉnh, bàn tay giương lên, một tay nâng vào lòng bàn tay.
Động tác của hắn lại không phải đánh lén, mà là... Cứu người!
- Thật không tiện, Triệu sư, cái lô đỉnh này của ta, bị ta nuông chiều hỏng, làm việc lỗ mãng không dùng não, đột nhiên gây rối loạn, ta cũng không ngờ tới, thời điểm nhìn thấy hơi sợ hãi, lúc này mới xông lại cứu người... Không có làm ngươi bị thương chứ?
Thu nó vào không gian giới chỉ, Trương Huyền cực kỳ xấu hổ nhìn qua.
- Cứu người?
Triệu Hưng Mặc chán nản.
Lấy thân hóa kiếm, lực lượng như rồng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra...
Có cứu người như vậy sao? Đây không phải cứu, là giết người được không? Nếu không phải ta phản ứng nhanh, chỉ sợ đã bị chém thành hai khúc!
Còn có cái lô đỉnh này, từ trên chấn xuống, cực kỳ hung hãn, ột câu “không ngờ tới” liền kết thúc?
- Đúng vậy, ta là viện trưởng Danh Sư học viện của Hồng Viễn đế quốc, cái lô đỉnh này, là trấn viện chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2298985/chuong-2358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.