Tạm biệt Lạc Thất Thất, mọi người Trương gia liền bay ra, nhìn kiến trúc huy hoàng cao vút trước mắt, Trương Huyền tựa như một giấc chiêm bao.
Lần này chỉ sợ là triệt để tổn thương cô gái hiền lành kia.
Nhưng không yêu chính là không yêu, về sau đau lòng, còn không bằng giải quyết dứt khoát. Trên tình cảm, hắn không muốn chậm trễ người khác, cũng không muốn bởi vì mình, để càng nhiều người đau lòng.
- Luyến tiếc?
Lạc Nhược Hi nhìn qua.
Trương Huyền không có trả lời, lắc đầu nói:
- Ta vẫn cho rằng ngươi là Lạc gia tiểu công chúa, mới gây ra loại hiểu lầm này...
- Biết rồi!
Lạc Nhược Hi nhẹ gật đầu, lần nữa khôi phục bộ dáng vắng lặng trước đó:
- Chân tướng làm sao, ta còn có thể phân rõ!
- Ngươi mới vừa nói, muốn dẫn ta đi một nơi, là nơi nào?
Thấy nàng hiểu được, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được hỏi.
- Ngươi có phải đang điều tra sự tình Triệu Nhã, Ngụy Như Yên cùng Viên Đào bị bắt hay không?
Lạc Nhược Hi mỉm cười.
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên:
- Ngươi biết bọn họ ở đâu?
- Ở đâu, ta không biết, có điều ai bắt đi, đã đoán được...
Lạc Nhược Hi nói.
- Là ai?
Nắm đấm Trương Huyền xiết chặt, ánh mắt híp lại.
Ra tay với đám người Triệu Nhã, chính là xuống tay với hắn, nếu như cho biết là ai, chắc chắn sẽ không bỏ qua!
- Lai lịch còn không thể xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2298332/chuong-3011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.