Bên bệ đá viết mấy chữ, đều dùng văn tự Vu Hồn sư điêu khắc thành, từ xa nhìn lại, cho người ta một loại cảm giác u hàn.
- Muốn lấy hồn ấn, cần ngộ chân giải!
Rất nhanh nhận ra ý tứ chữ viết biểu đạt.
Từ chỗ Mặc Hồn Sinh nhận được không ít công pháp bí tịch Vu Hồn, cũng đã có thể nhận ra loại kiểu chữ đặc thù này.
- Nguyên lai cái này gọi là hồn ấn, mặc dù không nhìn ra cấp bậc, nhưng cũng không thấp...
Trương Huyền nhíu mày.
Hiện tại không nhìn ra rốt cuộc là bảo vật cấp bậc gì, nhưng có thể để cho hắn dừng bước không tiến, chỉ sợ cấp bậc không kém nghiên mực của Tử Vũ Cổ Thánh.
- Nhất định phải lấy đi, nếu không Tưởng gia như hổ thêm cánh, không biết bao nhiêu Danh Sư phải chết ở trong đó...
Trương Huyền hừ lạnh một tiếng.
Nhìn thái độ của Tưởng Phương Du cùng thanh niên trắng nõn, một khi giao chiến với Danh Sư, bảo vật càng lợi hại, tổn thương sẽ càng lớn, nhất định phải trước thời hạn loại bỏ tai hoạ ngầm mới được.
- Thử một chút!
Hít sâu một hơi, sải bước đi tới con dấu, mới đi hai bước, trên đầu không ngừng chảy ra mồ hôi, như có vô số châm nhỏ, không ngừng kích động hồn phách, để cho người ta khó mà kiên trì.
- Không được, tiếp tục nữa, coi như Vu Hồn cũng không chịu nổi...
Trương Huyền ngừng lại, lui về phía sau mấy bước, rời khỏi phạm vi uy hiếp của con dấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2298226/chuong-3117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.