Nhờ vào dung mạo cùng khí tức linh hồn, nàng cũng phát giác không ra ai là thật, ai là giả, đã như vậy, chỉ có thể căn cứ trước đó đối thoại, tới tiến hành phán đoán.
- Ngươi nói...
Suy nghĩ một chút, Tưởng Phương Du vừa định trả lời, liền nghe gia hỏa kia mở miệng:
- Ngươi nói... Ta mới không muốn gả cho Trương Huyền kia! Ngày ngày chỉ biết trang bức, đả kích người, hơn nữa còn từ hôn ở trước mặt mọi người, làm cho tiểu công chúa đau khổ, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có...
- Cái này...
Tưởng Phỉ Phỉ sửng sốt một chút, gật đầu:
- Không sai, chính là câu này...
- ...
Tưởng Phương Du run rẩy, cảm thấy có phải ký ức của mình bị đối phương đọc được hay không. Đây là hắn và nữ nhi đối thoại, vị trước mắt này làm sao lại biết rõ ràng như vậy?
- Không đúng, ngươi... vừa rồi liền ẩn giấu ở bên người chúng ta đúng hay không? Nếu không làm sao biết ta cùng Phỉ Phỉ đối thoại?
Tưởng Phương Du kìm nén không được, trên đầu gân xanh kéo căng, hét lớn một tiếng.
Bắt kẻ trộm ăn cắp bảo vật gia tộc, kết quả lại làm cho bản thân cũng không biết mình là ai, hắn thật phát điên.
- Ngươi mới là người ẩn núp!
Trương Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Được rồi, ngoan ngoãn hiện ra bản thể đi, nếu không, mọi người cùng nhau ra tay, ngươi chỉ có một con đường chết!
- Ta...
Tưởng Phương Du xiết chặt nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2298216/chuong-3127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.