Đây đối với bọn chúng mà nói, so làm vương giả, thống lĩnh một đống Thánh thú gì đó, thì có lực hấp dẫn hơn nhiều.
- Chủ nhân, những người này làm sao bây giờ?
Thanh Giao chỉ đám người Ngô Xương Bình nói.
- Bọn họ vô lễ với Vân Hổ, tuy cách làm thiếu sót, nhưng cùng thuộc nhân tộc, tội không đáng chết, đưa chút bồi thường thì thả đi đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Nếu như không có bọn họ dò đường, bản thân tùy tiện xông lại, khẳng định cũng sẽ bị năm đại Thánh thú vây công, sẽ không có kết cục hiện tại.
Bất quá đối phương từng sinh ra sát cơ với hắn, càng vây công thú sủng của hắn, trực tiếp thả, Kim Linh Vân Hổ ít nhiều gì cũng sẽ khó chịu.
- Vâng!
Thấy chủ nhân của mình cũng không phải loại người hiền lành, mấy Thánh thú đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đi theo phía sau hắn sẽ không lỗ.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đám người Ngô Xương Bình ở dưới năm đại Thánh thú chèn ép, đành phải nộp lên tất cả bảo vật mới có thể thoát thân.
- Ngươi cầm đi! Phân chia như thế nào chính ngươi giải quyết, còn nữa, nếu như các ngươi biểu hiện tốt, Đại Thánh chí bảo trên tay của ta cũng có thể ban tặng các ngươi sử dụng!
Đối với những bảo vật này, Trương Huyền không thèm để ý, khoát tay áo, để Kim Linh Vân Hổ tự mình xử lý, đồng thời hứa hẹn cho chúng nó cái bánh ngọt lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2298020/chuong-3245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.