🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Chư vị, có thể hay không cho phép ta nói một câu?

Đi tới trước mặt, Trương Huyền ôm quyền.

- Đây là sự tình giữa Cổ Thánh, ngươi tính là gì, cũng muốn chen vào?

Một vị Cổ Thánh hừ lạnh.

Đối với vị trước mắt này, hắn sớm đã có chút không kiên nhẫn được nữa.

Không nói ỷ vào thiên phú và kỳ ngộ, đấu giá danh ngạch cho bọn hắn, nhân cơ hội vơ vét, chỉ nói tự thân đưa Linh Thần vào chủ điện, cướp đi Xuân Thu đại điển, liền tội không thể tha!

Xuân Thu đại điển là bảo vật Khổng sư lưu lại, mấu chốt để Nhân tộc chấn hưng, hiện tại rơi vào tay Dị Linh tộc, kết cục Nhân tộc như thế nào, ai cũng không biết.

Làm ra sự tình tội nghiệt ngập trời như vậy, lại còn mặt dày để Thần Dung Hoàng tự sát dừng tay, cũng không để ý tới thân phận quát tháo.

Rầm!

Vị Cổ Thánh này còn chưa nói xong, liền thấy một đạo đao mang thẳng tắp chém xuống, thân thể vội vàng co rụt lại, dù vậy vẫn bị lưỡi đao gây thương tích, cánh tay nhỏ xuống máu tươi.

Vội vàng nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy trong tay thanh niên xuất hiện một thanh huyền đao, phía trên tia sáng yêu dị, phun ra nuốt vào không ngừng.

- Hiện tại có tư cách chưa?

Trương Huyền lãnh đạm.

- Ngươi tự tìm cái chết!

Bị một Đại Thánh đánh lén, vị Cổ Thánh này tức giận sắp bùng nổ.

Nếu không phải cùng Thần Dung Hoàng chiến đấu, thương thế trên người nghiêm trọng, một thanh đao vừa mới đột phá Cổ Thánh, cũng muốn tổn thương hắn, quả thực chính là nằm mơ!

- Ngươi muốn nói gì?

Cũng không nghĩ tới tên này như vậy, bởi vì một “tư cách” liền kích thương một vị đồng bạn bản thân, Nhan Thanh Cổ Thánh ngăn cản Cổ Thánh nổi giận lại, nhíu nhíu mày.

- Thần Dung Hoàng còn không thể chết!

Trương Huyền nói.

- Không thể chết?

Cổ Thánh vừa bị thương cắn chặt hàm răng, vung tay áo một cái:

- Ngươi có biết, những năm này hắn trực tiếp chém giết hoặc gián tiếp chém giết cường giả Nhân tộc, tổng cộng có bao nhiêu không? Thân là Danh Sư, không đi báo thù, lại còn muốn cứu đối phương, Trương Hoằng Thiên, đây là phong cách của Trương gia cùng Danh Sư đường các ngươi?

Trương Hoằng Thiên cũng nhíu mày.

Hiển nhiên, hắn cũng có chút không hiểu.

Thần Dung Hoàng tại vị, Dị Linh tộc càng ngày càng cường đại, cùng Nhân tộc chiến đấu không biết bao nhiêu trận, tử thương vô số, đã có cơ hội chém giết, nhất định không thể bỏ qua, thứ nhất, vì tộc nhân chết đi báo thù; thứ hai, cũng có thể loại bỏ tai hoạ ngầm, một khi thả hổ về rừng, cũng không biết có bao nhiêu người chết ở trên tay hắn.

Vãn bối của mình từ trước tới nay rõ lí lẽ, hiểu đại nghĩa, làm sao thời khắc mấu chốt phạm hồ đồ rồi?

- Đừng kéo Trương gia cùng Danh Sư đường, đây là quyết định của riêng ta, không có quan hệ gì tới bọn họ!

Trương Huyền khoát tay áo.

Mấu chốt về Lạc Nhược Hi, ở trên người Thần Dung Hoàng, như thế nào liên hệ đối phương, tìm kiếm đối phương, chỉ có thể dựa vào hắn.

Thật muốn chết ở chỗ này, tương đương với một manh mối cuối cùng cũng đứt mất.

Quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh.

- Người quyết định? Ngươi một Đại Thánh, thật cho rằng quyết định của mình có thể ảnh hưởng đến Cổ Thánh quyết sách?

Lại một vị Cổ Thánh Nhân tộc cười nhạo:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.