🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Linh Hoàng cùng Tinh Hoàng mất đường lui, được ăn cả ngã về không, tình cảnh của ngươi quả thực rất nguy hiểm, có điều hiện tại chạy trốn, rất dễ dàng thêm vào tên tuổi phản bội, cũng không còn cách nào trở về...

Biết tình huống của hắn thời khắc này, Trương Huyền suy nghĩ phút chốc, nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, đành phải khẽ đảo cổ tay:

- Nơi này là Cổ Thánh cấp bậc tích huyết trùng sinh lưu lại tinh huyết, mau chóng luyện hóa, thật có nguy hiểm, cũng tương đương có một cái mạng!

Nhận lấy huyết dịch, Lưu Dương tràn đầy kích động, không có quá nhiều do dự, há miệng nuốt vào.

Lực lượng huyết dịch lập tức ở trong cơ thể sôi trào lên, Trương Huyền đứng dậy, từng đạo chân khí tràn vào trong đó, sau nửa canh giờ, đã triệt để luyện hóa.

Dung hợp huyết dịch, chân khí chậm rãi lưu chuyển, lực lượng trở nên càng thêm cường đại, có điều cách có thể đột phá Cổ Thánh còn một đoạn.

- Đây là ta phong cấm một bộ phận không gian, ẩn chứa Cổ Thánh lực, có thể giúp ngươi xung kích Cổ Thánh! Đây là một bộ pháp quyết tăng lên tâm cảnh, cũng truyền thụ cho ngươi, tranh thủ mau chóng đột phá cảnh giới này.

Trương Huyền lần nữa lấy ra một bức tranh.

Dị Linh tộc bấp bênh, muốn bình yên vượt qua, tốt nhất có thể đạt tới Cổ Thánh!

Giờ phút này Lưu Dương ngụy trang thành Dị Linh tộc, Thần Dung Hoàng cũng không nhìn thấu, đối với hắn mà nói, quả thực là một cơ duyên rất lớn, có lẽ có thể ở trên con đường này càng đi càng xa.

Một khi ở trong Linh tộc nội chiến, đạt được đầy đủ địa vị, thậm chí khống chế chủng tộc không thể khống chế này, đối với Nhân tộc mà nói, tuyệt đối mạnh hơn trăm vạn hùng binh.

- Đa tạ lão sư!

Lưu Dương cảm động.

Tuy chỉ ở Dị Linh tộc mấy tháng, lại trải qua vô số kiếp nạn, sớm đã không còn là thiếu niên tùy hứng, tự ngạo trước kia.

Lão sư tiện tay lấy ra, thoạt nhìn đơn giản, thực tế mức độ trân quý không thể ước lượng, truyền đến bên ngoài, tuyệt đối sẽ dẫn tới vô số người tranh đoạt, Cổ Thánh cũng không ngoại lệ.

Hắn một đồ đệ bất tài như vậy, lão sư không những không trách tội, còn ban tặng đồ vật trân quý như thế... Nhất thời xấu hổ không chịu nổi, lời nói cũng nói không ra ngoài.

- Mỗi người kỳ ngộ đều không giống nhau, không cần hâm mộ người khác, như vậy sẽ chỉ làm tâm cảnh của ngươi bị hạn chế, khó mà tiến bộ, tầm mắt cũng càng ngày càng nhỏ hẹp, cuối cùng chẳng khác gì người thường!

Biết ý nghĩ của hắn, Trương Huyền giải thích, thanh âm xuyên thấu nội tâm, nhắm thẳng vào linh hồn.

Mặc kệ là tu luyện giả hay người bình thường, đều phải gắng giữ tâm bình thản, hâm mộ, ghen ghét, oán hận... Những suy nghĩ này, sẽ chỉ làm trong lòng hắn khó yên, cuối cùng biến thành khôi lỗi của cảm xúc.

Lưu Dương, ở trong rất nhiều đệ tử, không xuất chúng, lại thêm gây họa, khó tránh khỏi có chút tự ti, lúc này mới cắn răng xoay người rời đi, hy vọng có thể xông ra một thế giới thuộc về mình, cho sư phụ nhìn, cũng cho đám người Trịnh Dương, Triệu Nhã nhìn.

Loại tâm tình này, đối người rèn luyện có chỗ tốt, có thể khiến người ta cứng cáp hơn, nhưng cũng rất dễ dàng để hắn đi vào góc chết, đối đãi sự tình không toàn diện.

Trước đó hắn ở bên người, không có nói đến loại chi tiết này, giờ phút này vừa vặn giải thích một chút, nhắc nhở đối phương, không nên đi nhầm vào lạc lối.

- Vâng!

Vẻ mặt Lưu Dương nghiêm túc.

- Muốn trở thành cường giả chân chính, lòng dạ nhất định phải rộng lớn, sở dĩ Khổng sư vô địch thiên hạ, vạn thế không người có thể vượt qua, không phải hắn thiên phú cao bao nhiêu, mà là tâm hắn bao dung thiên hạ, tâm chứa muôn dân, hữu giáo vô loại! Thiên hạ không có người có loại lòng dạ như hắn, vì lẽ đó hắn có thể vượt qua cổ kim, trở thành đệ nhất nhân!

Trong mắt Trương Huyền mang theo ngưỡng mộ.

Tự mình tiến vào Khổng miếu, mới biết được vị cường giả này vĩ đại cùng đáng sợ.

Thực lực của hắn, tuy có một không hai cổ kim, nhưng hậu nhân nói đến, đều là truyền thụ thiên hạ, mà không nói thực lực, chỉ bằng vào điểm ấy, cũng có thể thấy được nhân cách mị lực.

Truyền thụ một hồi, thấy người học sinh triệt để rõ ràng, khúc mắc cũng thuận lợi mở ra, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.

Học sinh này khuyết điểm lớn nhất chính là quá hiếu thắng, luôn so sánh với đám người Trịnh Dương.

Đồng môn sư huynh đệ, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, so đo quá nhiều, rất dễ dàng để tâm tính mất cân bằng, cuối cùng hoạ từ trong nhà.

- Học sinh rõ ràng!

Lưu Dương bừng tỉnh hiểu ra, không rầu rĩ chuyện này nữa, ánh mắt lộ ra vẻ áy náy, nghi ngờ nhìn lại:

- Lão sư lẻ loi một mình trở lại vương thành, là có sự tình gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.