Qua ngày hôm sau, đến nửa buổi sáng thì Đông Trà cũng đã tỉnh lại. Y tá còn đang thay băng vết thương thì đã có tiếng khóc lóc của trẻ con từ ngoài chạy vào. Chưa cần nói đã biết là ai rồi, tiểu Bột Bột nước mắt nước mũi tùm lum “ Mami… mami… huhuhu”
Cậu nhóc chạy vụt qua ba tới thẳng chỗ của mami của mình, cái chân ngắn ngũm không thể tự leo lên giường được liền ôm lấy mép giường, ngẩng gương mắt toàn nước mắt nước mũi lên đáng thương nhìn Đông Trà.
Giờ cô không thể đưa tay nhấc cậu con trai này nữa, cũng may chồng cô hiểu ý, tiến đến phía cậu con trai mình nhấc cậu nhóc lên trên giường “ An ủi mami con đi, cô ấy đã lo cho con lắm đấy”
Lấy giấy ẩm lau đi nước mắt nước mũi cho tiểu Bột Bột, cô sợ giờ không lau thì tý nữa cậu nhóc này sẽ bôi hết vào người cô. Vừa lau xong tức thì, cậu nhóc đã ôm chặt lấy cô, còn dụi dụi đầu vào người cô “ Mami, người có đau ở đâu không?”
“ Mami không sao nữa rồi. Ngoan, ai đưa con tới đây vậy?” Hôn lên mái tóc của cậu con trai, cậu nhóc con còn khóc to được như vậy thì chắc không bị ảnh hưởng tâm lý gì.
Hỏi một hồi rồi chưa thấy cậu nhóc trong lòng mình trả lời, nhìn xuống thì thấy cậu nhóc đã ngủ ngon lành rồi. Đúng thật là trẻ con, chỉ cần hít lấy hơi mẹ, được mẹ ôm vào lòng thôi đã đủ để tụi nó say giấc rồi. Vỗ vỗ nhẹ vào lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-da-moc-bao-boi-nho-cua-bach-thieu/3554156/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.