“ Nếu không thể tới bệnh viện, chúng ta gọi Từ Thiêm tới đây đi?” Tay Đông Trà run rẩy nhìn Bách Thuân, cô không biết khâu vết thương lại, việc này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô rồi.
Khó nhọc lắc đầu, mặt anh ta lúc này đã trắng bệch ra rồi, môi cũng trở nên khô khốc, tay lúc nào cũng nắm thành đấm để chịu đau. Cô không biết thì anh sẽ chỉ. Chuyện này càng ít người biết càng tốt “ Không, tôi chỉ em cách khâu”
Đông Trà nghi hoặc nhìn anh ta, đến giờ rồi mà vẫn còn cố chấp như vậy. Cô không hiểu sao anh ta phải tự hành hạ như vậy nữa “ Có được không vậy? Anh có thể đừng cố chấp để tôi gọi người nữa được không?”
“ Tôi cố chấp vậy đấy, nếu em còn không mau khâu lại cho tôi, thì chuẩn bị tang lễ cho tôi đi” Vết thương của anh tuy không còn chảy máu nữa nhưng giờ nó vẫn còn đang hở miệng rất lớn, từng cơn đau nhức đến tê dại da đầu đang truyền đến, thêm việc mất máu làm cho anh sắp không giữ nổi tỉnh táo nữa rồi.
“ Được rồi, được rồi. Anh mau chỉ dẫn đi” Nói rồi Đông Trà đeo bao tay tế vào, cô điều hoà hơi thở để bản thân thật bình tĩnh, cô cũng biết nếu còn không mau làm thì anh ta sẽ chết mất.
Đỡ Bách Thuân nằm úp xuống, cô để anh ta ôm lấy gối để nhỡ có đau quá còn có điểm mà bám víu.
Cẩn thận làm theo những gì mà Bách Thuân chỉ cho cô. Từng bước, từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-da-moc-bao-boi-nho-cua-bach-thieu/3554132/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.