Đúng là không phải tự nhiên mà họ Thôi mang trả lại bảo vật. Bà muốn dùng vật này để cảm ơn nhà họ Bách đã cưu mang và nuôi dưỡng con gái bà suốt nhiều năm qua.
Bách Thuyên đặt lại ấn ngọc xuống khay gỗ, khi thấy ánh mắt bà Uyển Tranh nhìn Đông Trà tràn đầy yêu thương như vậy ông cũng đã đoán ra được vấn đề. Ngồi lại xuống ghế, ông nhìn về phía cô gái nhỏ kia “ Đông Trà, con qua đây”
Đông Trà nghe nhắc đến tên mình liền đứng dậy, cô đi tới trước mặt của hai vị trưởng bối. Cô từ lúc chỉ để ý đến vị Thôi lão thái thái ấy, đối với cô người này mang cảm giác thân quen kì lạ. Đông Trà thường không nhịn được mà chốc chốc lại lén nhìn vị ấy.
“ Uyển Tranh, trông con bé có giống bà hồi trẻ không?” Nếu là bà ấy muốn đưa con bé này đi thật thì ông cũng không đành lòng đâu. Ông đối với Đông Trà giống như cháu gái nhỏ trong nhà vậy, thỉnh thoảng nó có quậy thật nhưng mà vì vậy mà nhà ông đỡ quanh hiu.
“ Giống, rất giống” Uyển Tranh nhìn con gái mình trước mặt mà không khỏi xúc động, khẽ gạt nước mắt đang lăn gò má. Bà lấy chiếc dây chuyền có khoá trường mệnh của cô ra “ Bách Thuyên, tôi hôm nay tới đây muốn nhận lại Đông Trà. Năm đó là do tôi để lạc mất con bé, dù cho người đi tìm nhưng không thể tìm thấy”
Lúc này Thôi Tinh Nguyên cũng đã nhận được bản xét nghiệm DNA, xác nhận là đúng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-da-moc-bao-boi-nho-cua-bach-thieu/3554126/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.