Đông Trà thấy người đàn ông kia không có phản ứng gì mà lại cứ nhìn cô chằm chằm như vậy. Thấy có chút khó xử, Đông Trà cũng nhìn lại bản thân mình, nhưng trông cô vẫn ổn mà. Liền lên tiếng gọi “ Anh gì ơi, anh ơi”
Nghe tiếng gọi của cô gái kia, anh như được kéo ra từ những suy nghĩ bên trong mình, anh ta lúc này mới hỏi dò “ Xin lỗi đã nhìn cô như vậy. Có chút đường đột nhưng, không biết cô tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“ Không có gì, tôi còn phải cảm ơn anh” Xua xua tay, Đông Trà thấy người này có vẻ kì lạ, nhưng cũng lịch sự đáp lại “ Tôi tên Đông Trà, năm nay mới 18”
Người đàn ông đang định hỏi tiếp thì bị cắt ngang bởi chuông điện thoại của Đông Trà, cô hơi cúi người xin lỗi rồi nghe máy “ Cậu đợi mình một chút, mình đến ngay đây”
Cô lấy trong túi của mình ra một tấm card đưa cho anh ta “ Xin lỗi anh, tôi có chuyện phải đi trước có gì anh cứ liên hệ với tôi qua thông tin trên tấm card này nhé”
Nói rồi Đông Trà vội chạy đi nhưng hướng cô tới không phải trường cô đang theo học thạc sĩ mà là một cửa tiệm gần đó.
Nơi này được cô mở cũng đã 2 năm rồi, nơi đây có một cây cổ cầm và một cây tỳ bà cổ. Còn đâu đều là những văn tự cùng những đồ cổ có giá trị.
Đây là tiệm đồ cổ của cô, có nhiều người thường mang đồ cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-da-moc-bao-boi-nho-cua-bach-thieu/3554121/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.