Vừa đi vừa nghĩ ngợi thì hắn đã vô tình gặp mặt Hoa Mộc, nàng lúc này ôn nhu mỉm cười đi đến chào hắn một cái rồi nghi hoặc hỏi
-Vân huynh, gia gia của ta không ở cùng ngươi sao?
Vân Phí lắc đầu một cái rồi nói
-Lão đầu bây giờ đang bế quan tu luyện, không bao lâu nữa là Hóa Thần rồi
Hoa Mộc vốn nhẹ nhàng gật đâif một cái, chỉ là sau đó nàng mở to đôi mắt đẹp của nàng lên ngạc nhiên cười lớn
-Hóa Thần? Là thật sao Vân huynh? Ta được biết gia gia đã dặm chân tại chỗ từ rất lâu rồi, cuối cùng gia gia cũng đột phá thật sao
Vân Phí gật đầu không nói gì, hắn bỗng nhiên xoay qua nhìn nàng một cái thật lâu. Trước đôi mắt đó của hắn, Hoa Mộc tựa như cảm thấy bản thân hoàn toàn trần trụi. Nàng liền lấy tay che ngực đi rồi giận dữ nói
-Vân huynh... nếu huynh không thu lại ánh mắt đó thì đừng trách ta
Hắn tựa như không có nghe nàng nói gì, cứ tiếp tục dò xét rồi nhíu mày. Bất ngờ cổ tay nàng bị hắn nắm lấy, rất nhanh sau đó hắn liền buông ra rồi nói
-Hoa muội tử, ngươi có muốn vừa sớm kết đan lại vừa nhanh chóng củng cố tu vi không?
Hoa Mộc nghe vậy thì nghi hoặc nhìn hắn, Vân Phí liền nói tiếp
-Gia gia của ngươi chính là vì một thứ đồ mà tu vi không những tịnh tiến nhanh chóng mà còn được củng cố vô cùng chắc... đi với ta
Hoa Mộc nghe thấy tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cuu-vinh-sinh/2410897/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.