Kẹt… - tiếng cửa gỗ nặng trịch mở ra.
Trong phòng hương khói lượn lờ, nàng chỉ mờ mịt nhận ra dáng hình của người quỳ trên đệm hương bồ tay đang gõ mõ, miệng tụng kinh trì trú. Mùi trầm nhẹ nhàng phảng phất luẩn quẩn trong phòng khiến lòng người bình tâm tĩnh khí. Thấy nàng còn đứng đó, giọng nói trầm ấm đầy từ tính vang lên:
- Con tới rồi sao?
Nàng nhẹ bước tới bên cạnh đỡ lấy cánh tay của người đó dìu về phía thư án.
- Cha, người còn tốt chứ ạ?
Huệ Quang đáp lại lời của con gái:
- Từ ngày chuyển từ chùa Bát Pháp tới Chân Giáo, thời gian mụ mị ngày càng nhiều hơn trước. Nhưng tinh thần cha tốt lắm, ngồi xuống đây kể cho ta nghe gần đây con làm những gì nào - nói rồi chỉ về phía chiếc ghế đôn bên cạnh.
Lý Chiêu Hoàng nghe lời ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm nhìn về phía cha mình mà cười:
- Cha, người nói xem đang yên lành ở chùa Bát Pháp lại chuyển tới Chân Giáo làm chi? Hại con gái đi xa thăm cha mệt nhọc như vậy.
Huệ Quang đại sư ánh mắt hiền từ, cưng chiều xoa đầu nhỏ của con gái:
- Trách cha… trách cha. Một ngày đầu xuân ta đi khất thực ngoài thành Thăng Long, đột nhiên có mấy người dân tụ tập trước chợ nhìn thấy cha liền quỳ bái. Có vị còn khóc lớn hô tên hiệu của cha làm cho ta một trận bối rối đây. Ngày đó trở về chùa Bát Pháp thì người của Trần Thủ Độ tới đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-han/3169598/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.