Đồn cảnh sát An Châu, sáng sớm sáu giờ.
“Đúng.” Lý Tiểu Tiên báo cáo với Chu Đường, “Hai người kia chẳng những không phải hung thủ, thậm chí còn không phải người yêu chó!”
“Cái gì?” Lôi Nhất Đình rất bất ngờ, “Thật sự không phải à? Vậy chẳng phải tổ trưởng bị người kia đánh vô dụng rồi sao?”
“Sao có thể là bị đánh vô dụng chứ?” Khổng Vượng ngồi bên cạnh nói, “Phải để bọn họ bồi thường tiền chứ!”
“Đừng, đừng…” Chu Đường “chất phác” nói, “Bồi thường bốn năm trăm vạn là được, đừng bồi thường quá nhiều! Hơn nửa đêm người ta đi ra ngoài đánh người cũng không dễ dàng mà!”
“…” Đám người không nói lời nào.
“Ha ha…” Chu Đường cười khổ một tiếng, nói, “Bọn họ đã xuống xe đánh người, vậy đã nói rõ, chắc chắn bọn họ không phải hung thủ!”
“Nếu thật sự là hung thủ, căn bản sẽ không làm như thế… Chỉ là.” Chu Đường nhìn Lý Tiểu Tiên nói, “Ta không ngờ, bọn họ còn không phải là người yêu chó?”
“Khụ! Đây cũng chỉ là việc ngoài ý muốn thôi!” Lý Tiểu Tiên nói, “Không phải lão bản của bãi rác có liên quan đến một sự kiện lôi kéo đánh nhau hay sao?”
“Những người đi theo lão bản cùng tham gia vụ đánh nhau, cũng có cả gác cổng của bãi rác!”
“Hai người đánh Đường ca, lúc đó bọn họ đều ở bên phe huynh đệ bị đánh, vừa nghe nói người gác cổng đã quay về, liền chạy đến báo thù!”
“Lúc đầu, bọn họ ở bên ngoài nhìn chằm chằm một đêm, còn đang do dự có nên ra tay hay không? Thế nhưng, Đường ca đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-dieu-tham/4064516/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.