Chương trước
Chương sau
“Thế sự chẳng yên bình!”
Trong Giám Sát đường, Phó Đông Lưu vỗ trán thở dài.
Chỉ trong hai ngày đã xảy ra hai chuyện lớn liên tục khiến Phó Đông Lưu cũng vô cùng đau đầu.
Cấp trên đã hạ nghiêm lệnh với hắn, trong vòng mười ngày nhất định phải tìm ra hung thủ.
Nhưng đối thủ cực kỳ gian xảo, không lưu lại chút manh mối nào, rốt cuộc tìm thế nào?
Phó Đông Lưu nắm giữ Thực Tâm công, nếu không sợ tổn thương cứ nắm từng tên thực tâm đoạt hồn tra hỏi cũng được. Vấn đề là trong Thanh Mộc điện đều là Thiên Kiêu, nếu hắn bắt từng người thi triển Thực Tâm công điều tra, e là thiên tài sẽ biến thành vô dụng, chắc chắn đám lão tổ kia sẽ không bỏ qua cho bản thân.
Phải làm thế nào mới được đây?
Ngay lúc này một đệ tử từ bên ngoài vội vàng đi vào, tới bên cạnh Phó Đông Lưu, thì thầm vài câu.
Phó Đông Lưu hơi ngạc nhiên: “Sao hắn lại tới? Để hắn vào đi.”
Sau đó chỉ thấy một người toàn thân bao phủ trong áo choàng đen đi vào trong nội đường.
“Sao ngươi lại tới đây?” Phó Đông Lưu nói, vung tay một cái, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.
Sau khi hắn lên tiếng, người áo đen đã chậm rãi kéo tấm vải đen trên đầu xuống.
Thiên Cơ điện.
Khoảnh khắc người áo đen tháo mũ trùm, Ninh Dạ hoàn toàn choáng váng.
Lạc Cầu Chân?

Không ngờ lại là Lạc Cầu Chân!
Sao hắn vẫn còn sống?
Trong Côn Lôn kính, sắc mặt Lạc Cầu Chân trắng xanh, ảm đạm, hiển nhiên thương thế còn chưa lành.
Nhưng hắn vẫn chưa chết.
Toàn thân Ninh Dạ lạnh ngắt, như rơi vào hầm băng.
Lần này hỏng rồi, tên khốn kiếp này chơi trò giả chết!
Trong Giám Sát đường, Phó Đông Lưu quan tâm hỏi thăm Lạc Cầu Chân: “Thân thể ngươi còn chưa khỏi hẳn, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày. Nếu để người khác nhìn thấy, bố trí trước đây của ngươi sẽ thành uổng công.”
Lạc Cầu Chân cười khẽ một tiếng: “Đã không vấn đề gì nữa rồi. Vốn dĩ ta vẫn nghĩ đối phương hao tâm tổn sức muốn diệt trừ ta, rốt cuộc là vì cái gì, bây giờ xem ra, chính là vì chuyện Thanh Mộc điện.”
Thật ra Phó Đông Lưu không thích câu nói này, dù sao Lạc Cầu Chân nói vậy chẳng phải đang ám chỉ năng lực của hắn cao hơn mình? Đối phương e ngại Lạc Cầu Chân hơn e ngại mình?
Nhưng dù sao đây cũng là sự thật, quan trọng nhất là vụ án này vẫn phải dựa vào hắn, Phó Đông Lưu đành nén cảm giác bất mãn trong lòng.
Phó Đông Lưu bèn nói: “Nói vậy ngươi đã nắm chắc sẽ giải quyết được việc này?”
Lạc Cầu Chân khẽ lắc đầu: “Chỉ nghe nói tới việc này chứ không chứng kiến tận mắt, không thể kiểm chứng. Nhưng ta nghĩ chắc ta sẽ phá được.”
“Sao lại nói vậy?”
“Vì hung thủ trong bóng tối cho rằng ta sẽ phá được.” Lạc Cầu Chân nhẹ nhàng đáp lời.
Phó Đông Lưu ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Ngay cả Ninh Dạ của không khỏi thở dài tán thưởng, người này nếu không phải kẻ địch, sẽ là tri kỷ!
Lạc Cầu Chân cũng biết không nên kích thích Phó Đông Lưu quá mức, bèn nói: “Ta cần biết tất cả tài liệu về vụ án này và vụ Lệ Bách Đao, cả vụ án hạ độc, án cháy, tất cả các manh mối và những người liên quan.”
“Chuyện này cần thời gian chỉnh lý lại.” Một người phụ trách văn thư trả lời.
“Bao nhiêu lâu?”
“Sáng ngày mai là hoàn thành.”
“Được.” Lạc Cầu Chân còn đang trọng thương, thân thể chưa lành, lúc này nói chuyện một lúc đã thấy mệt mỏi, bèn gật đầu nói với Phó Đông Lưu: “Ta về trước, xin tiếp tục giữ bí mật về chuyện ta còn chưa chết, để kẻ trong bóng tối kia đắc ý thêm vài ngày.”
“Ta biết rồi.” Phó Đông Lưu hừ một tiếng.
——————————————
Hình ảnh tiêu tan, tâm thần của Ninh Dạ đã trở về, gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cái đầu của Thiên Cơ nhô lên từ dưới nền đất, biến ra hình dạng con sóc, xem ra nó rất thích hóa thân lúc trước: “Có vẻ tâm trạng của ngươi không được tốt?”
“Có phiền toái.” Ninh Dạ thuật lại chuyện Lạc Cầu Chân còn chưa chết.
Nghe tin Lạc Cầu Chân chưa chết, Thiên Cơ cũng ngơ ngác: “Sao lại như vậy?”
“Đại năng cứu mạng, linh dược cứu nguy, thần phù thay sinh đổi tử... Có rất nhiều phương pháp nhưng những chuyện này đều không quan trọng, dẫu sao vẫn do ta sơ ý, không ngờ hắn lại giả chết.” Ninh Dạ cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu ta cẩn thận hơn một chút, hoặc chịu trả giá nhiều hơn, ví dụ như sử dụng một quẻ Ký Hồn, có lẽ sẽ không phạm sai lầm này.”
Thiên Cơ chu mỏ lầm bầm: “Ta còn tưởng ngươi tính toán không bỏ sót chỗ nào.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đồ ngốc, thiên hạ làm gì có ai tính toán không hề sai sót? Tất cả kế sách đều phải thay đổi theo người, theo thời điểm, theo tình thế. Nếu Lạc Cầu Chân đã chết, ta dám chắc cái tên Phó Đông Lưu chỉ biết dựa vào tiên thuật kia sẽ không biết được thủ pháp của mình, đó là tính toán không hề bỏ sót. Nhưng Lạc Cầu Chân không chết, vậy cho dù ta bố trí xảo diệu cỡ nào thì sớm muộn gì Lạc Cầu Chân cũng sẽ tìm ra. Vấn đề của ta, căn nguyên thật sự không ở đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.