Ninh Dạ được Hứa Ngạn Văn dẫn tới, hắn vô thức liệt vào hàng ngũ đối địch. Hứa Ngạn Văn nhướn mày: “Này, ngươi nói vậy là sao? Ý ngươi là lời nói mà Vãn Ngưng cũng tán thưởng mà chỉ là viển vông à?” Dương Tử Thu không ngờ Hứa Ngạn Văn lại châm lửa chiến tới đầu Trì Vãn Ngưng, vội vàng lên tiếng: “Ngươi đừng nói linh tinh! Chẳng qua tên này mặt mày dữ tợn, mới nhập môn chưa tới một năm thì biết gì về đại thế tiên môn.” Trì Vãn Ngưng ho nhẹ một tiếng: “Tử Thu, đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Dương Tử Thu ngơ ngác, lén nhìn sang Chung Nhật Hàn. Chung Nhật Hàn bèn hừ một tiếng. Dương Tử Thu biết mình nhìn vậy là chọc giận Chung Nhật Hàn rồi. Hắn trông xấu xí nhưng không nghĩa là hắn chịu thừa nhận mình xấu, mấu chốt nhất là thực lực hắn mạnh, địa vị hắn cao, bản thân không phải đối thủ, chỉ có nước hậm hực cúi đầu. Ở đằng khác mấy người đã trò chuyện với Trì Vãn Ngưng, nhưng chẳng qua là tán gẫu một số chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tâm tư của Ninh Dạ không đặt ở đây, đã lại trôi về trời Tây. Phía tây, Hiên Vũ các. Trên một mái nhà cong cong, một con thú nho nhỏ đột nhiên mở mắt. Con thú nhỏ trên mái nhà là sóc, chế bằng kim thạch, trông rất sống động, có thể huyễn hóa thành vật sống, còn có thể hành động tự do. Con mắt nó xoay tròn một vòng, thây xung quanh không có ai bèn hạ xuống dưới đất.
Ngửi bên đông một chút, nghe bên tây một chút rồi lên tiếng: “Linh khí thật đậm đặc, chỉ muốn tu luyện ở đây một hồi.” Đúng lúc thấy trên bàn cách đó không xa có một rổ trái cây, nó nhào tới nhai nuốt nhồm nhoàm. Đáng tiếc, nói là quái vật, ăn không biết vị, gặm được mấy cái lại nhổ ra, ai oán nói: “Chẳng biết lúc nào mới có cảm giác của con người, nếm thử thất tình lục dục, cảm nhận nóng lạnh của nhân gian.” Một giọng nói vang lên trên người Thiên Cơ: “Nếu ngươi còn nghịch ngợm, ta sẽ cho ngươi nếm đủ thập đại cực hình, chỉ hận mình đầu thai quá muộn.” Thiên Cơ bị dọa tới mức nhảy dựng lên: “Biết rồi biết rồi, ta chỉ xem qua thôi mà. Còn giám sát nữa, ngươi chỉ là đệ tử chưa tới Tàng Tượng trung kỳ, sao ngươi làm được?” Ninh Dạ không buồn để ý tới nó. Thiên Cơ bèn lẩm bẩm: “Hừ, ta biết rồi, chắc chắn là dùng thứ ngươi giao cho ta. Cái tên nhà ngươi, tu vi thì bình thường mà rõ lắm thủ đoạn kỳ quái.” “Còn lắm mồm!” Ninh Dạ hơi tức giận. “Biết rồi.” Cái móng nhỏ của Thiên Cơ duỗi ra, trên móng đã có thêm một vật kỳ lạ, lại là một hộp gỗ nhỏ. Nó quan sát xung quanh, tìm một chỗ đặt xuống, làm theo lời dặn của Ninh Dạ, ấn vào bốn phía chiếc hộp. Chỉ thấy chiếc hộp đá kia sáng lên, phát ra tiếng ong ong. Sau đó lại chạy tới một ngóc ngách khác, làm hệt như cũ, giấu một hộp cơ quan khác. Sau khi giấu liền vài cái, thấy chúng đều đã khởi động, Thiên Cơ ‘xoạt’ một tiếng chui xuống đất, lặng lẽ rời khỏi, chỉ còn vài hộp nhỏ kia vẫn đang nhấp nháy. ———————————————— Cùng lúc đó.
Ngưng Tâm Tiểu Trúc. Ninh Dạ còn đang nói chuyện phiếm với bọn Trì Vãn Ngưng, y không định thể hiện, chỉ lặng lẽ chờ đợi, đếm thời gian. Bốn mươi hai, bốn mươi ba... Đang đếm thầm trong lòng lại nghe Trì Vãn Ngưng nói: “Ninh sư đệ nghĩ sao?’ Ninh Dạ ngân ra, lại hỏi ta à, y ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng. Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Ninh sư đệ lại thất thần rồi, vừa rồi chúng ta đang thảo luận về những thiên tài của thần cung vừa thăng cấp trong hai năm vừa qua.” Thiên tài thường là đề tài thảo luận hàng đầu của các đại tiên môn. Kết cấu dạng kim tự tháp của tu tiên giả đã định sẵn vĩnh viễn chỉ có số ít người lên tới đỉnh cao, mà thiên tài rõ ràng là những người dễ đạt tới thành tựu đỉnh cao ấy nhất. Phán đoán về các thiên tài cũng có lúc là phán đoán về tương lai. Chính vì vậy một đám người thân là thiên kiêu của thần cung cũng thường xuyên bàn tái sôi nổi về những thiên tài vừa lên cấp ngoài mình ra. Lúc này nghe Trì Vãn Ngưng nói như vậy, Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta vẫn luôn tu luyện, ít hỏi tới chuyện bên ngoài, không hiểu mấy về phương diện này. Nếu nhất định phải nói thì ta cảm thấy trong số những thiên tài xuất sắc của thần cung trong vài năm gần đây đương nhiên không ai hơn được Tiêu công tử. Dù sao chuyện đạt tới cảnh giới Hoa Luân chỉ trong hai năm đã đủ nói lên tất cả.” Trước đây không lâu Hứa Ngạn Văn vừa lên cấp Hoa Luân. Nhập cảnh chỉ là một ngưỡng cửa, cho dù cảnh giới Hoa Luân là ngưỡng cửa thấp nhất nhưng Hứa Ngạn Văn có thể thành công chỉ trong một lần đã đủ chứng minh hắn xuất sắc tới cực điểm. Dương Tử Thu hừ một tiếng: “Đúng là kẻ nịnh bợ, ngươi vỗ mông ngựa hay lắm. Nhưng không phải chỉ có mình hắn thăng cấp lên Hoa Luân trong ovng hai năm. Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư, hắc Thủy - Nhan Mạc, Tử Điện Long - Hương Dã, có ai không phá cảnh trong vòng hai năm?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]