Đường Hán Dương, xe ngựa qua lại. Một chiếc xe ngựa phóng nhanh trên đường lớn, ép lên lên mặt đất lầy lội làm vô số bùn đất bắn lên. Sông Nam Việt vừa trải qua một cơn mưa nhỏ khiến con đường cũng trở nên lầy lội khó đi. Sau khi đánh xe một đoạn, phu xe không thể không dừng lại dọn bùn đất trên trực xe, tiện thể cho ngựa nghỉ ngơi một chút. Vừa cọ bùn, hắn vừa nói: “Đi thêm mười dặm nữa là tới Vong Xuyên phủ rồi, công từ.” Trong xe ngựa, Ninh Dạ ‘ừ’ một tiếng: “Không đi vào Vong Xuyên phủ, đi vòng qua đường lớn phía tây.” Phu xe kinh ngạc: “Sao công tử không nói sớm? Vậy tiểu nhân có thể rẽ ngay đoạn đằng trước.” Ninh Dạ dựa lưng vào thùng xe: “Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, sẽ cho ngươi thêm tiền xe.” “Vâng.” Phu xe không dám nói gì, gương mặt lại chẳng hề vui mừng. Lái xe, chèo thuyền, mở cửa hàng là những công việc chứng kiến chuyện đời, phu xe liếc mắt là nhận ra vị khách của mình là tu tiên giả. Tu tiên giả mà chẳng chịu bay, lại đi ngồi xe, tuy hiếm thấy nhưng vẫn có. Quan trọng nhất là loại người này thường sẽ quỵt tiền. Ninh Dạ nói sẽ thêm tiền, phu xe không tin, cũng chẳng dám tin. Hắn từng tận mắt chứng kiến có kẻ hỏi tiền xe nên bị đánh vỡ đầu, cũng từng thấy cảnh do xóc nảy quá khiến tu sĩ bất mãn, nổi máu giết người. Nhìn nhiều rồi nên hắn biết không thể tin vào tu tiên giả, thế nhưng ngươi lại không thể từ chối yêu cầu của bọn họ. Hắn cho ngươi tiền, ngươi phải ba quỳ chín lạy, hắn không cho ngươi tiền, ngươi cũng phải cám ơn -- cám ơn trời cao có đức hiếu sinh, đối phương không ra tay giết người. Ninh Dạ biết hắn không tin bèn ném chút bạc ra ngoài. Phu xe kia nhặt được bạc nhưng vẫn chẳng vui vẻ.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sao nào, ngươi vẫn không tin ta à?” Phu xe cười bồi: “Tiểu nhân nào dám. Chẳng qua tiểu nhân đã qua tuổi vui vẻ vì tiền rồi, gặp được người tốt như công tử đương nhiên phải vui vẻ chứ, có thể sống thêm mấy ngày.” Hắn đang ám chỉ là cũng chỉ sống thêm được mấy ngày mà thôi. Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ cũng chẳng biết nói gì. Y cũng từng lang bạt trên thế gian này khá lâu, sao lại không biết nỗi khổ của dân gian. Đối mặt với tiên nhân cao quý, dân chúng không thể phản kháng, đã chẳng còn hy vọng gì, nếu có hy vọng cũng chỉ là trông mong trong nhà mình có một người tu tiên, có thể khiến bản thân một bước lên trời. Bọn họ chẳng khác nào súc vật bị nuôi trong lồng, không có hy vọng cũng chẳng thấy tương lai, chỉ sống tạm bợ ngày qua ngày. Nêu sgặp phải tiên nhân thì thậm chí chuyện sống tạm bợ cũng là hy vọng xa vời. Nhưng cũng chính vì vậy những phàm nhân này không mấy e ngại tiên nhân, vì họ đã chuẩn bị để chết bất cứ lúc nào. Không tha thiết với cuộc sống nữa thì cái chết có gì đáng sợ! Đây là đại thế của thiên hạ, ngay cả Ninh Dạ cũng chẳng có cách nào, cuối cùng đành thở dài một tiếng. Tâm thần đã tiến vào Thiên Cơ điện, kiểm tra Côn Lôn kính. Y không nỡ dùng quẻ Ký Hồn vì vậy đành tính toán bình thường nhưng dù vậy Ninh Dạ vẫn cảm nhận được cơ duyên cách đây không xa. Ninh Dạ rời khỏi Thiên Cơ điện, nói: “Đi về phía tây Vong Xuyên hai mươi dặm là nơi nào?” Phu xe suy nghĩ rồi trả lời: “Hình như là Cổ Tuyền trấn.”
“Thế thì đến đó, lần này sẽ không đổi hướng nữa.” “Vâng.” Đúng lúc này sau lưng lại có giọng nói vang lên: “Cổ Tuyền trấn? Các ngươi muốn tới Cổ Tuyền trấn? Thế thì tốt quá, đưa ta theo với!” Ninh Dạ vén rèm lên, thấy phía sau là một cô gái đang đi tới. Cô gái này trông khá quen, Ninh Dạ suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra. Là cô gái áo xanh có biểu hiện không tệ trong chiến trường khảo sát hôm đó. Cô gái áo lam cũng thấy Ninh Dạ, hơi ngạc nhiên: “Ninh Dạ?” “Ngươi biết ta?” Cô gái áo lam đã cười nói: “Hạng đầu cũng chiến trường khảo sát, đệ tử của Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, trong số người mới ngươi cũng khá nổi tiếng. Huống chi dáng vẻ ngươi rất đặc biệt, làm cho người khác khó mà quên được.” Ninh Dạ hơi ngại ngùng: “Xin lỗi, ta lại chưa biết tên của sư tỷ?” Cô gái áo lam đã đi tới: “Ta tên Việt Tú Tú, môn hạ của Ngũ Dương.” Lúc đó Ninh Dạ quyết chiến tới hôn mê nên không biết mấy vị nhân ma khác nhận đệ tử nào, giờ mới biết hóa ra cô gái này được Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ thu nhận. Đúng rồi tính cahcs Ngũ Dương Công Tử thích nữ sắc, chỉ thu đệ tử là mỹ nữ. Tướng mạo và thiên phú của Việt Tú Tú đều rất tốt, đương nhiên Công Tôn Dạ sẽ không bỏ qua. Hơn nữa xem cách đi lại của cô nàng, quá nửa là Công Tôn Dạ đã bóc tem rồi, đương nhiên Ninh Dạ sẽ không nói chuyện này ra. Việt Tú Tú quan sát Ninh Dạ, lấy làm lạ: “Ta đã nhận nhiệm vụ tới Cổ Tuyền trấn, sao ngươi còn tới đó?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]