Khi ánh nắng chiều cuối cùng khuất sau rặng núi nơi chân trời, thế giới đột nhiên bình tĩnh trở lại. Cát vàng ngừng bay, gió thổi ngưng bặt. Tất cả binh sĩ vong linh còn đang tấn công đột nhiên đồng thời dừng lại. Sau đó loạt xoạt vài tiếng, binh sĩ ảo ảnh hóa thành tro bụi tiêu tan, ngay cả những binh sĩ vong linh thật cũng biến thành những bộ xương rải rác trên mặt đất. Sau thời gian ngây dại và yên tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc chiến trường cũng vang lên tiếng hoan hô. “Thành công rồi!” “Chúng ta sống sót rồi!” “Qua cửa rồi!!!” Tiếng hoan hô vang lên liên miên không dứt, phá tan thời khắc yên tĩnh ngắn ngủi đó. Ninh Dạ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Y dính quá nhiều vết thương, trên mặt bị chém ba đao, ngực, eo, bụng, còn cả cánh tay và chân đều trúng đao. Nhưng nặng nhất lại là vết thương do mũi dùi của gã mặt xanh kia đnahs lén, nó không chỉ tạo thành thương tích bên ngoài mà còn nội thương ở trong, vết thương không liền lại, máu chảy ào ào. Ninh Dạ cảm thấy máu mình đã sắp chảy hết. Rất thê thảm! Chỉ vì liều mạng có một sư phụ, có đáng để đánh đổi nhiều như vậy không?
Có đáng không? Đương nhiên không đáng! Cho dù chỉ trở thành đệ tử ngoại môn, chắc chắn Ninh Dạ cũng sẽ từ từ leo lên. Nhưng y không thể làm vậy. Mưu đồ của y quá lớn, lớn tới mức mỗi bước trong kế hoạch đều có thể là lạch trời. Đối mặt với nhiệm vụ gian khổ như vậy, trí tuệ, mưu kế và vũ lực đều không phải thứ quan trọng nhất! Quan trọng nhất là quyết tâm! Chỉ có dũng khí đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, quyết liệt tới mức bỏ qua mọi gian nguy, vậy mới có hy vọng nhìn thấy một chút khả năng thành công. Vì vậy y sẽ không cho bản thân bất cứ lý do nào để lùi bước. Không có đáng giá hay không, chỉ có làm hay không làm. Tiếng hoan hô vẫn đang tiếp tục, mãi tới khi trên bầu trời xuất hiện một loạt người của Hắc Bạch thần cung, trong đó phần nhỏ là đệ tử, chính giữa có năm mươi tiên sư chân chính. Năm mươi tiên sư này có thực lực cao thấp bất đồng, thấp nhất chỉ mới cảnh giới Hoa Luân, người cao nhất là cảnh giới Vạn Pháp, trong đó có năm người hết sức bắt mắt. Một nam tử mặc áo trắng, sắc mặt cũng trắng bệch, tay phe phẩy cây quạt giấy, mặt mỉm cười quỷ dị. Đây là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ. Một cô gái với y phục rực rỡ, tay cầm lẵng hoa, đứng trên áng mây lành, vẻ mặt lười biếng nhưng mi mắt ẩn chứa phong tình. Quan Thải Nương, vốn là đệ tử của Hải Diêm môn nhưng do tư thông với sư phụ mà giết sư nương, sau lại bị sư phụ răn dạy bèn diệt sạch sư môn rồi bỏ đi. Lúc ả xuất hiện trở lại đã là một thành viên của Hắc Bạch thần cung.
Một lão già với vẻ mặt nhân ái lương thiện. Lão ta tên là Chúc Bạch Thương, người đời đợi lão là Mẫn Thương Lão Nhân. Mẫn Thương Lão Nhân được tôn là thương xót cho muôn dân trong thiên hạ, không nỡ thấy nỗi khổ của chúng sinh. Cũng may người chết không cần chịu khổ, cho nên khi hắn thấy ai cực khổ sẽ tặng cái chết cho, giải thoát khỏi nỗi khổ. Số người mà lão giải trừ thống khổ lên tới hàng vạn. Một vị thượng nhân trọc đầu, gương mặt đại từ đại bi, luôn giữ vẻ hiền lành. Vô Bi Thượng Nhân, câu nói mà hắn thích nhất là: “Lòng ta vốn mang ý thiện.” Vô Bi Thượng Nhân tôn trọng trời cao có đức hiếu sinh, vì vậy hắn chưa từng sát sinh. Hắn không giết đối thủ của hắn mà chỉ phế bỏ công lực rồi lại cắt chân tay, cắt lưỡi, chọc mù mắt. Nếu là người tu tiên có thành tựu thì tiện thể hủy luôn nguyên thần, cuối cùng bỏ mặc, thản nhiên bay đi. Tương lai kẻ đó sống hay hết tự có trời cao phán xét, không liên quan gì tới thượng nhân. Vì vậy Vô Bi Thượng Nhân chưa từng sát sinh, hắn và Mẫn Thương Lão Nhân thích giải thoát con người khỏi nỗi khổ được tôn là “Hai đại thiện nhân của Hắc Bạch thần cung’. Cuối cùng còn có một người, là một nam tử với vẻ ngoài hừng hực như ngọn lửa, có một cặp mắt hổ lấp lánh có thần, đứng ở đó thôi mà khiến người ta có cảm giác như sát khí vô biên vô tận cao tới ngập trời. Rõ ràng trên người hắn không có binh khí nhưng bản thân lại như một lưỡi đao, toát lên vẻ sắc bén. Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, tính cách mạnh mẽ bá đạo, chiến đấu dũng mãnh vô song, tu luyện Thất Sát Diệt Thần đao uy lực vô biên. Năm người này đều có tu vi Vạn Pháp đỉnh phong, mỗi người đều có thể áp đảo chưởng môn một phái như Tân Nhiễm Tử. Còn ở Hắc Bạch thần cung có tới ba mươi sáu người như họ, được tôn là Tứ Cửu Nhân Ma, địa vị chỉ dưới Thập Nhị Thiên Cương. Nói cách khác, những người kinh khủng như vậy nhưng tới Hắc Bạch thần cung thậm chí còn chưa phải đỉnh cao. Tổng cộng có năm mươi tiên sư được năm người này dẫn đầu, là những người nhận được tiêu chuẩn lựa chọn đệ tử lần này. Chỉ cần được năm mươi người này cho phép là có thể gia nhập môn phái, đãi ngộ cũng là hạng nhất. Kém hơn, chỉ có nước vào thần cung làm đệ tử ngoại môn. Tệ nữa chỉ có thể ảo não cuốn xéo. Lúc này thấy các tiên sư xuất hiện, mọi người bên dưới dồn dập quỳ khối, chỉ có Ninh Dạ vẫn đứng sừng sững. Chuyện này khiến y như hạc đứng giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]