🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng vẫn chưa phải thứ quan trọng nhất.  

             Một khắc sau, Ninh Dạ vung tay áo, không ngờ lại hóa thành một luồng sáng biến mất không còn tung tích.  

             “Quang độn?” Thiên Cơ kinh ngạc há hốc miệng.  

             Lần này là thật sự sợ hãi.  

             Pháp thuật quang độn là một trong những pháp thuật khó tu luyện nhất, quan trọng là xưa nay pháp thuật hệ quang của Ninh Dạ luôn chú trọng vào ảo thuật, chưa bao giờ tu luyện quang độn, lúc này lại thoải mái vận dụng.  

             “Mẹ nó! Ta cũng muốn học!” Thiên Cơ hét lớn.  

             ————————————————  

             Một quầng sáng lóe lên, Ninh Dạ đã xuất hiện trong gian nhà của Lâm Gù  

             Cảm thụ cẩn thận một chút, Ninh Dạ rất thỏa mãn.  

             Lần này học được quang độn không chỉ vì Côn Lôn kính am hiểu dịch chuyển không gian mà còn liên quan tới cảm ngộ Hóa Ảnh ma điển trước đây.  

             Hóa Ảnh ma điển là thần điển trong độn thuật, nhưng chỉ chú trọng vào ảnh độn. Ninh Dạ giỏi về đại đạo hệ quang, cho nên tuy ngộ được pháp thuật ảnh độn nhưng không thẻ đột phá. Có điều quang ám vốn là hai mặt của cùng một thể, Hắc Bạch thần cung am hiểu nhất là chuyển hóa âm dương, kết hợp hai bên càng khiến Ninh Dạ đột phá thành công.  

             Quan trọng nhất là lần đột phá này không liên quan tới pháp thuật, không dùng pháp lực thi triển, bản thân tiêu hao rất ít, khi thi triển vừa thuận tiện vừa nhanh chóng.  

             Nhưng cũng có thiếu hụt, đó là khoảng cách của pháp thuật này rất ngắn, mỗi lần quang độn chỉ được chưa tới trăm mét - từ quán trọ tới gian nhà của Lâm Gù, y đã sử dụng tất cả là mười hai lần độn thuật.  

             Đó là còn có Nguyên Cực Thần Quang, nếu không có Nguyên Cực Thần Quang, có lẽ quang độn của Ninh Dạ chỉ dịch chuyển được ba mươi mét.  

             Đối với tu sĩ, khoảng cách này chẳng khác gì một bước đi.  

             Vì vậy Ninh Dạ cũng không khỏi tự chế giễu: “Không nên gọi là dịch chuyển, nên gọi là thoắt ẩn thoắt hiện thì đúng hơn.”  

             Nhưng y cũng hiểu đây mới là khởi đầu, sau khi mức độ lĩnh ngộ của y về pháp tắc đại đạo hệ quang tăng cường, khoảng cách dịch chuyển sẽ càng ngày càng xa.  

             Đầu óc đang suy nghĩ, Ninh Dạ đã đi tới biệt viện của Lâm Gù, gõ cửa nhà lão ta.  

             Lâm Gù mở cửa đi ra: “Vân tiên sư đến rồi, đã chế xong Hỗn Nguyên tán mà ngài muốn.”  

             Nói đoạn, hắn lấy một bình Hỗn Nguyên tán ra.  

             Ninh Dạ nhận lấy, không để ý tới lão ta mà trực tiếp đi vào trong phòng, tới bên giường của Lâm Gù.  

             Trong lòng Lâm Gù giật thót, chỉ thấy Ninh Dạ mở ngăn dưới gậm giường, lấy một bình Hỗn Nguyên tán ra, thấy trong ngăn ngầm còn không ít đan dược, cũng lấy hết, sau đó lại lấy Hỗn Nguyên tán mà lão ta giấu trong sân.  

             Lâm Gù kinh hãi: “Ngài... ta...”  

             Lão thầm kinh hãi, nghĩ không biết vì sao hắn lại biết mình giấu ba bình thuóc, cứ ngài ngài ta ta cả nửa ngày mà không nói được một câu hoàn chỉnh. Thấy Ninh Dạ lấy hết của cải mình ẩn giấu, đau lòng không thôi: “Tiên sư, lão hủ biết sai rồi!”  

             “Biết sai rồi thì nên chịu phạt.” Ninh Dạ chẳng hề khách khí, đi tới chỉ vào túi giới tử của Lâm Gù. Lâm Gù khóc không ra nước mắt, đành phải lấy bình Hỗn Nguyên tán cuối cùng ra.  

             “Đây là tất cả của cải của lão già này, dù sao tiên sư cũng nên để lại một chút cho ta chứ!” Lão khổ sở cầu xin.  

             Ninh Dạ cười lạnh: “Đúng là lão già gian xảo, nếu muốn lấy lại đồ của mình thì thu dọn một chút đi, ngài mai khởi hành cùng ta. Lúc nào đến nơi ta sẽ trả đồ của ngươi cho ngươi.”  

             “Đi đâu?” Trong lòng Lâm Gù giật thót, rất nhạy cảm nhận thấy có vẻ không ổn.  


Nhưng đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất.  

             Thứ thật sự đáng sợ của Vân Tuyệt cổ địa là trận đại chiến của tu chân giới thượng cổ đã phá hủy hoàn toàn nơi này, khiến toàn bộ khu vực trở nên cực kỳ hỗn loạn, linh lực cuồng bạo.  

             Tu sĩ dùng lực lượng thiên địa thi triển thần thông vô thượng, thế nhưng tại nơi này, linh lực bạo loạn, cả thần thông lẫn pháp thuật đều bị hạn chế rất lớn, nếu làm không tốt thậm chí có thể cắn trả chính bản thân.  

             Điều này khá giống với Tù Tiên cốc, nhưng Tù Tiên cốc là ngăn cản liên kết với thiên địa, không thể sử dụng pháp thuật. Đây còn là nơi cực kỳ hỗn loạn, không phải không thể dùng pháp thuật mà là dùng không tốt sẽ gây hại cho bản thân đầu tiên

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.