🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không phải ta đang lừa ngươi, đúng là ta đã biết ngươi đang giấu đồ ở đâu rồi.”  

             Y đi tới, ghé sát tai Dung Thành, hạ giọng nói: “Thật ra vật đó vẫn luôn trên người ngươi, đúng không?”  

             Dung Thành ngơ ngác, sau đó bá đạo cười ha hả: “Ninh Dạ, ngươi đang đùa gì đấy. Ngươi có biết ta bị Quân Bất Lạc dằn vặt tới ba năm không? Trong ba năm này có trọng hình gì mà ta chưa từng trải qua? Nếu bảo vật đang trên người ta thì hắn đã tra ra từ lâu rồi!”  

             Nhìn vẻ mặt của hắn, Ninh Dạ nhẹ nhàng vỗ tay: “Không tệ! Không tệ, Rất bình tĩnh, diễn kịch cũng không tệ. Nhưng rất đáng tiếc, cuối cùng vẫn chẳng lừa được ta. Ngươi đừng hoảng hốt, nghe ta phân tích cho ngươi vì sao ta nói món đồ đó đang trên người ngươi nhé.”  

             Dung Thành nhìn chằm chằm vào y.  

             Ninh Dạ nói: “Thật ra vấn đề đầu tiên là chính bản thân ngươi. Ngày đó khi ở Lạc thành, sau khi ta tiến cử ngươi lên làm Huyền Sách Sứ, ngươi đến cám ơn ta, nhắc tới bí mật của Đông sứ, ngươi từng nói mình giấu đồ ở một nơi mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ. Bản thân câu này đã để lộ một tin tức, là không có chuyện thỏ khôn có ba hang, thứ đó chỉ ở một nơi, đúng không?”  

             Dung Thành hừ một tiếng: “Là ta lỡ miệng.”  

             Ninh Dạ lắc đầu: “Một người một Đông sứ tra xét nhiều năm như vậy, làm sao lại lỡ miệng được? Không phải ngươi lỡ miệng, ngươi cố ý.”  

             “Cố ý nói với ngươi đồ vật được đặt ở một nơi?”  

             “Không, đó chỉ là bề ngoài. Xét theo bề ngoài, ngươi đang làm ta đi vòng quanh trong chuyện ‘mấy chỗ’ và ‘một chỗ’, nhưng sau khi tiếp xúc với Lý Trường Hồng, ta lại phát hiện một chuyện khác. Nếu thứ có thể gây bất lợi cho Đông sứ là một món bảo vật chứ không phải một loại công pháp nào đó, như vậy chuyện cất giấu ở ‘một chỗ’ hay ‘mấy chỗ’ không có ý nghĩa. Vì nếu là bảo vật thì đương nhiên chỉ đặt ở một chỗ được thôi. Trong tình huống này, ngươi cố tình lỡ miệng có ý nghĩa gì? Vì vậy ta nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ra còn một lý do. Đó là... mục đích thật sự của ngươi không phải để ta nghĩ rằng mốn đồ này chia ra mấy chỗ mà cố ý làm cho ta có ảo giác là ngươi giấu đồ ở bên ngoài!”  

             Trái tim Dung Thành đột nhiên giật thót, cười lạnh một tiếng nhưng không nói lời nào.  

             Ninh Dạ đã tiếp tục: “Sau khi biết chuyện này, ta còn cố ý bảo Lý Trường Hồng đưa tư liệu về Thiên Tinh môn tới, còn xem ghi chép liên quan tới ngươi. Theo như ghi chép, Đông sứ giam cần ngươi ba năm, suốt ba năm ròng vẫn không nhận được tin tức gì. Còn ngươi cũng nhiều lần nhấn mạnh rằng, sau ba năm nếu ngươi còn không gia cố cấm chế thì bảo vật sẽ tự xuất hiện. Đông sứ không còn cách nào đành phải thả ngươi đi. Nhưng ta đã xem hết tư liệu về Thiên Tinh môn nhưng vẫn không tìm ra thủ đoạn nào có thể điều khiển cấm chế từ xa.”  

             “Không sai! Lý Trường Hồng cũng trả lời khẳng định như vậy, bảo vật thật sự tồn tại, hơn nữa nằm ở Dung Thành nhà ngươi.”  

             Dung Thành vui vẻ: “Vì vậy phán đoán của ngươi là sai. Thực ra ta giấu đồ ở một nơi hắn vĩnh viễn không tìm tới.”  

             “Không!” Ninh Dạ lại khẽ lắc đầu: “Nó đang nằm trên người ngươi. Lúc trước ta chỉ nghi ngờ, nhưng bây giờ ta đã khẳng định.”  

             Rốt cuộc sắc mặt Dung Thành cũng trở nên khó coi: “Ninh Dạ, ngươi đang nói linh tinh gì đấy?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.