Không biết ai hô lên một tiếng, đám giặc cướp kia cùng lao lên. Thủy triều đen phun trào, đang chiếm lợi thế trận pháp nên cho dù đối phương là cảnh giới Vạn Pháp, bọn chúng vẫn không hề sợ hãi.
Ngự Phong Tử nhướn mày: “Tự chuốc lấy nhục!”
Hắn đang định xuất thủ thì Ninh Dạ ngăn lại: “Để ta.”
Lần đầu tiên hào quang hiện lên sau đầu, một viên pháp châu bay cao như vầng trăng sáng, khoảnh khắc sau cảnh tượng bốn phía đã thay đổi, chỉ nghe tiếng hô giết nổi lên khắp tứ phía nhưng không ai xông tới, còn bắt đầu chém giết.
Ảo thuật?
Ngự Phong Tử thầm chấn động.
Tuy hắn đi theo Ninh Dạ đã một thời gian nhưng từ xưa tới nay vẫn không biết thủ đoạn thật sự của y, lúc này chứng kiến pháp châu bay lên, tỏa ra ánh sáng kiều diễm, lũ cướp bắt đầu chém giết lẫn nhau, hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã trúng chiêu.
Thủ đoạn tốt lắm.
Hào quang kia cực kỳ huyền ảo, thần bí lạ thường, trong lúc nhất thời mình còn không thể cảm ngộ, cũng biết ngay bản thân cũng có thể trúng chiêu.
Nhưng lão cũng ý thức được ảo thuật này vẫn chỉ mạnh bên ngoài mà thiếu bên trong, thủ đoạn chủ yếu là ảo cảnh, mê hoặt tai mắt chứ không mê hoặc đuọc tâm, vì vậy nếu trong lòng có chuẩn bị, vẫn có thể đề phòng.
Nhưng hắn không biết ảo thuật của Ninh Dạ là Khi Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-dien/3728624/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.