Nhìn những thứ này, Công Tôn Trường Sách run run rẩy rẩy: “Phong điện chủ, kỳ sứ, những thứ này thật sự không liên quan tới Công Tôn thế gia! Chắc chắn Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp cố tình vu oan hãm hại!”
Phong Đông Lâm không để ý tới hắn mà chỉ nhìn Ninh Dạ: “Ngươi thấy thế nào?”
Ninh Dạ gật đầu: “Đây đúng là bị Công Tôn Dạ vu oan hãm hại.”
Công Tôn Trường Sách vui mừng.
Nhưng ngay một khắc sau, Ninh Dạ lại nói: “Nhưng chưa chắc tất cả đều là vu oan.”
Quân Bất Lạc dần dần thấy hứng thú với Ninh Dạ: “Câu này nghĩa là sao?”
Ninh Dạ trả lời: “Công Tôn Điệp cũng là người suy nghĩ thấu đáo, chắc hắn cũng nghĩ tới việc vu oan hãm hại đơn giản như vậy chưa chắc đã có hiệu quả. Nếu ta là hắn, ta sẽ tuyêt đối không hành động đơn giản như vậy mà biến thứ gọi là hãm hại thành chân tướng.”
Ánh mắt Phong Đông Lâm co lại: “Ý ngươi là...”
“Ngự Phong Tử.” Ninh Dạ gọi.
Ngự Phong Tử vội vàng nói: “Vừa rồi tiểu nhân phụng lệnh tuần tra viên kiểm tra sổ sách xuất nhập của Công Tôn thế gia trong thời gian vừa qua, đây là sổ sách, mời Phong điện chủ và Đông sứ xem qua.”
Phong Đông Lâm nhận sổ sách, chỉ xem lướt qua đã thấy không ngờ trên đó có ghi lại việc xuất nhập những thứ hàng cấm như Hoàng Tiêu phấn.
“To gan!” Phong Đông Lâm ném sổ sách vào mặt Công Tôn Trường Sách: “Lần này ngươi còn giải thích thế nào?”
Công Tôn Trường Sách kinh ngạc, lúc này đã hiểu ra: “Phong điện chủ, đúng là Công Tôn thế gia chúng ta có nhập những hàng hóa này nhưng đó là do có khách hàng lớn chủ động mua ở chỗ chúng ta, hắn mua rất nhiều, chúng ta hoàn toàn không ngờ... đây chỉ là hiểu lầm!”
“Nhưng các ngươi giấu diếm vụ giao dịch này đúng không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Công Tôn Trường Sách ngớ người.
Đúng là bọn họ đã giấu diếm, đó là vì có một số tài nguyên là hàng cấm, vốn không cho phép âm thầm giao dịch.
Trước đây không lâu Công Tôn thế gia nhận được một vụ buôn bán rất lớn, lợi nhuận phong phú, bèn chọn tiếp nhận đơn hàng. Thật ra đây cũng là chuyện thường thấy trong các đại gia tộc và các môn phái.
Có ai không lén lút vi phạm lệnh cấm?
Nhưng bây giờ chuyện này dính dáng tới Tử Giới Dung Lô, vì vậy tính chất đã trở nên nghiêm trọng.
Công Tôn Trường Sách đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đúng là Công Tôn Dạ đang hãm hại hắn, nhưng bản thân chuyện hãm hại lại không có bất cứ vấn đề gì.
Đây chính là dương mưu, là tai họa mà ngươi mắc phải vì lòng tham.
Thậm chí Công Tôn Dạ không buồn giấm diếm, vì không cần thiết.
Quỳ chân dưới đất, Công Tôn Trường Sách lắc đầu liên tục: “Không, không, ta thật sự không biết...”
Ninh Dạ thở dài: “Ngươi còn chưa hiểu hay sao? Công Tôn gia chủ. Cho dù đối phương cho thêm những tài nguyên khác để nhiễu loạn, nhưng trong đó có rất nhiều hàng cấm, cho dù không dùng để bố trí Tử Giới Dung Lô cũng có thể dùng làm việc khác. Chẳng lẽ người trong gia tộc các ngươi không nghi ngờ một chút nào à?”
Công Tôn Trường Sách ngơ ngác nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ nói: “Ta nói rồi, có lẽ ngươi không bị mua chuộc nhưng không nghĩa là người trong gia tộc của ngươi không bị thu mua chuộc.”
Công Tôn Trường Sách hận tới mức muốn phát nổ.
Là ai?
Nếu là người khác nói vậy có lẽ mọi người còn chưa tin hẳn, nhưng Ninh Dạ còn thừa nhận không thể làm được, những người khác bỗng cảm thấy không còn hy vọng gì.
Nghe y nói như vậy, Phong Đông Lâm và Đông Kỳ Sứ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều rất phức tạp.
Thấy ánh mắt bọn họ, Công Tôn Trường Sách đột nhiên ý thức được điều gì: “Không! Phong điện chủ, đừng như vậy!”
Phong Đông Lâm đã nói: “Công Tôn thế gia thông đồng với kẻ địch, buôn bán hàng cấm, chứng cứ xác thực. Chuyện Công Tôn Dạ còn có liên quan trực tiếp tới Công Tôn Trường Sách. Nếu đã thế, chẳng bằng xử lý đơn giản một chút
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]