Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau.  

             Phong Ngọc Yên lại tới tìm Ninh Dạ nhưng phát hiện y đã đi ra ngoài.  

             Sau khi biết Ninh Dạ ra ngoài, Phong Ngọc Yên cười lạnh: “Ngươi nghĩ làm vậy thì thoát được ta sao? Hừ, vạn tượng vô tung, ngọc dẫn hương điệp, lên!”  

             Một con bươm bướm nho nhỏ màu hồng đã bay từ trong tay áo cô ra, lượn vài vòng trên không trung rồi bay ra phía ngoài.  

             Phong Ngọc Yên đi theo Ngọc Dẫn điệp, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ trong Lạc thành, tiếp tục đi một quãng nữa rồi tới trước một tòa tháp.  

             Lung Linh tháp!  

             Lung Linh tháp chính là chí bảo trấn thành của Lạc thành, cũng là trung tâm của trận pháp bảo vệ Lạc thành, bản thân nó cũng là một kiến trúc đặc sắc.  

             Đứng trên cao dõi mắt nhìn quanh có thể chứng kiến tất cả cảnh sắc khắp bốn phương trong Lạc thành.  

             Thời khắc này, Phong Ngọc Yên thấy Ninh Dạ đang ngồi trên tháp, dẫu bận nhưng vẫn ung dung chơi đàn.  

             Kỹ thuật đánh đàn của y là được Trì Vãn Ngưng dạy, trình độ tạm được, đàn cầm cũng chỉ là loại bình thường, âm thanh không mấy du dương, nhưng thống thiết như ẩn chứa nhu tình, không biết có phải đang nhớ nhung Trì Vãn Ngưng ở tận Cửu Cung sơn xa xôi hay không.  

             Phong Ngọc Yên thấy vậy bèn đi tới bên cạnh Ninh Dạ, ngồi xuống: “Còn tưởng ngươi trốn chỗ nào, hóa ra là ở đây. Nói vậy ngươi cho rằng mục tiêu thật sự của Công Tôn Dạ là ở đây?”  

             Cô biết Ninh Dạ đã đoán ra suy nghĩ của mình cho nên dứt khoát không vòng vo với Ninh Dạ.  

             Ninh Dạ chẳng buồn để ý tới cô, chỉ tiếp tục đánh đàn.  

             thấy hắn như vậy, Phong Ngọc Yên thầm tức giận: “Này, nói gì đi chứ!”  

             Tiếng đàn của Ninh Dạ thong thả nhưng càng lúc tấu nhạc càng gấp gáp, khúc nhạc cũng từ thống thiết hóa thành du dương rồi lại cao vút lên kịch liệt, dần dần có âm thanh hào hùng.  

             Tới cuối cùng đột nhiên giơ ngón tay búng một cái, tiếng đàn cầm hóa thành vô số lưỡi đao bay lên không trung, hóa thành một luồng sát khí lạnh lẽo như muốn phá tan trời cao.  

             Đao khi thật sắc bén.  

             Phong Ngọc Yên thầm kinh ngạc.  

             Với tu vi hiện giờ của Ninh Dạ, phát huy được uy lực như vậy chứng tỏ thực lực của y không hề thấp.  

             Đàn xong khúc nhạc này, Ninh Dạ đặt hai tay lên dây đàn, tiếng ngâm nga ngừng hẳn.  

             Sau đó y mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Ngọc Yên: “Ta biết vì sao ngươi theo dõi ta, nhưng ta cũng có một câu hỏi. Ngươi làm vậy vẫn là để giúp Dương Tử Thu à?”  

             Phong Ngọc Yên không ngờ y lại hỏi câu này, cô ngây người một lát rồi cắn răng nói: “Không liên quan gì tới hắn.”  

             Kể từ khi Dương Tử Thu nịnh bợ Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên đã không còn hứng thú giúp đỡ hắn nữa rồi.  

             Mọi việc cô làm bây giờ không phải giúp người khác mà là đang giận dỗi, nhất quyết muốn tranh đấu với Ninh Dạ.  

             “Thế còn Hà Nguyên Thánh thì sao? Hắn chọn giúp ai?” Ninh Dạ lại hỏi.  

             “Này, bây giờ đang là ta hỏi ngươi chứ không phải ngươi hỏi ta.”  

             “Trả lời câu hỏi của ta trước rồi ta sẽ trả lời ngươi, xem như làm hòa nhé?”  

             Giọng nói bình thản nhưng ngữ điệu rất chân thật, Phong Ngọc Yên bị khí thế của y chấn nhiếp, không tự chủ được nói: “Được! Hắn còn chưa lựa chọn. Thật ra gã béo ấy không phải hạng ngốc, muốn được thuận lợi mọi bề đây mà. Quan trọng nhất là hắn đã cá cược với ngươi, vì vậy không chọn lựa, bất cứ ai trong bốn người thắng cũng coi như hắn thắng. Nếu lựa chọn, vạn nhất người được chọn thua chẳng hóa ra hòa à?”  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Đúng là không quá ngu. Một câu hỏi cuối cùng: “Rốt cuộc giữa Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành và Đông Kỳ Sứ có chuyện gì?”  


             “Hình như có liên quan tới chuyện tu hành của kỳ sứ, nghe nói kỳ sứ tu vi thông tiên, còn có thần thông huyền thiên triệt địa nhưng cũng có một nhược điểm trí mạng. Nếu nhược điểm này bại lộ sẽ rất bất lợi đối với Đông Kỳ Sứ.”  

             Đây đúng là bí mật rất lớn.  

             Đông Kỳ Sứ là người giỏi đột thuật nhất thần cung, trên thế giới này có không ít người mà hắn không đánh được, nhưng không mấy ai giết được hắn.  

             Năm xưa Đông Kỳ Sứ giao chiến với Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông từng mai phục hắn vài lần nhưng hắn vẫn thoải mái bỏ trốn, thậm chỉ cả đại năng cảnh giới Niết Bàn cũng không làm gì được hắn. Vô Thiên Thần Độn thuật của hắn thông thạo độn thuật trong thiên hạ, riêng chuyện bỏ chạy, không ai sánh được với hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.