Chương trước
Chương sau
Minh Tứ Dã đã nhận ra suy nghĩ của hắn, nói: “Đã đến đây rồi, Ninh tuần tra viên tự tới Huyền Sách phủ đi, ta dẫn Hà thiếu gia đi dạo xung quanh.”  

             Hắn nói xung quanh, đương nhiên là kỹ viện xung quanh.  

             Ninh Dạ lại nói: “E là còn phải mời Hà thiếu gia đi cùng với ta.”  

             Hà Nguyên Thánh ngơ ngác: “Ninh Dạ, ý ngươi là sao? Ta không phải người của ngươi, không cần ngươi chỉ huy.”  

             Ninh Dạ nói: “Thiên Diện Ma Nữ - Công Tôn Điệp, một người mà có ngàn gương mặt, nếu bắt được cô ta thì một người bằng cả vạn nữ.”  

             Hà Nguyên Thánh nghe câu này trong lòng rung động, nhưng không ngờ sau đó lại lắc đầu: “Ngươi không dùng cái này mê hoặc ta được đâu. Phải biết những cô gái khác nhau sẽ tạo cảm giác khác nhau, Công Tôn Điệp tuy một người có cả ngàn gương mặt nhưng bản chất vẫn chỉ là một. Hà Nguyên Thánh đã lập lời thề sẽ cưỡi cả vạn người, sao lại lãng phí thời gian vào một mình cô ta được?”  

             Ninh Dạ không biết nhiều về hắn, không ngờ Công Tôn Điệp không mê hoặc được Hà Nguyên Thánh.  

             Cách suy nghĩ của tên này khác với người bình thường, hắn chỉ muốn hưởng thụ những cô gái khác nhau, tuy Công Tôn Điệp có cả ngàn gương mặt nhưng vẫn chỉ là một cô gái, vì vậy hứng thú của hắn chỉ có hạn.  

             Nhưng ngay sau đó Hà Nguyên Thánh lại lắc đầu: “Nhưng trong thiên hạ này luôn có một số người đã chẳng thể nào chiếm hữu được... Nếu đã thế, thử một chút cũng không tệ.”  

             Ninh Dạ không thuyết phục được hắn nhưng hắn lại tự tìm lý do cho mình.  

             Bản thân Ninh Dạ lại bắt đầu cảm thấy không ổn - nếu thằng nhãi này tìm được một cô gái biết huyễn hóa, cô ta biến thành Trì Vãn Ngưng thì xử lý ra sao?  

             Mẹ nó, ta nhắc tới Công Tôn Điệp làm gì?  

             Lần đầu tiên Ninh Dạ thấy hối hận, không ngờ bản thân cũng có lúc đưa ra ý tưởng tệ hại như vậy.  

             Hà Nguyên Thánh đã có hứng thú, bèn nhìn Ninh Dạ nói: “Lần này ngươi không trừng trị ta đấy chứ?”  

             Ninh Dạ hừ lạnh: “Ngươi không gây phiền toái cho ta, ta cần gì trừng trị ngươi?”  

             “Sau khi bắt được Công Tôn Điệp, giao cho ta, thế nào?” Hà Nguyên Thánh lại nhìn Lao Huyền Minh.  

             Lao Huyền Minh cười âm hiểm: “Ta chỉ hận không thể chém vạn đao băm xác con ả này, khiến nó chịu hết mọi loại dằn vặt trên trần gian. Nếu Hà thiếu gia muốn thưởng thụ, Huyền Minh nào dám tiếc rẻ. Chỉ cần Hà thiếu gia đừng để con ả mê mặc là được.”  

             Hà Nguyên Thánh cười ha hả: “Cái này thì ngươi không hiểu rồi, người từng nếm trải vạn hoa, sao lại để một nữ nhân mê hoặc được? Đã vậy, dẫn đường!”  

             Nói xong đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía Huyền Sách phủ.  

             Nhưng mới đi được nửa đường tên này đã khôi phục tinh thần: “Ninh Dạ, dựa vào đâu mà ngươi nói chắc chắn mình sẽ bắt được Công Tôn Điệp? Ngươi cố ý lợi dụng ta đối phó với đám đối thủ cạnh tranh đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi. Ta còn muốn báo thù đấy!”  

             Thật ra tên này không ngốc, chỉ có điều da mặt khá dày, phản ứng hơi chậm mà thôi.  

             Ninh Dạ cười: “Ngươi hiểu lầm một chuyện rồi, ta không muốn ngươi giúp ta đối phó với bất cứ ai, ngược lại ta hy vọng ngươi giúp bọn họ đối phó với ta..”  

             “Hả?” Hà Nguyên Thánh không hiểu.  

             “Ta muốn đánh cược với ngươi, cho dù ngươi giúp bọn họ đối phó với ta, bọn họ cũng chẳng bắt được Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp, thế nhưng ta có thể! Thế nào? Có muốn thử không?”  

             Hà Nguyên Thánh không hiểu: “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”  

             Có ý gì?  

             Rất đơn giản, đó là đổi cách khác xây dựng uy tín của bản thân.  

             Trước đây giáo huấn Hà Nguyên Thánh là để xây dựng địa vị của bản thân trong lòng người khác, đồng thời chèn ép khí thế của Hà Nguyên Thánh.  

             Tuy bây giờ Hà Nguyên Thánh vẫn không phục y, nhưng ít ra không đến mức không quan tâm tới y.  

             Sau khi làm tới bước này, tiếp theo là thuyết phục hắn theo hướng chính diện.  

             Đây cũng là cây gậy và củ cà rốt.  

             Chẳng phải ngươi muốn đối phó với ta ư? Được!  

             Ta cho ngươi cơ hội!  

             Hà Nguyên Thánh không biết suy nghĩ của Ninh Dạ, nhưng bây giờ Ninh Dạ công khai tuyên bố cho hắn liên kết với những người khác đối phó với mình, hắn cực kỳ vui vẻ: “Được được được, vậy ta không khách khí đâu. Lần này phải cho ngươi một bài học mới được! Nói đi, đánh cược ra sao?”  

             “Nếu ta thua, cái mạng của ta là của ngươi, đại thiếu gia muốn xử trí ra sao cũng được. Nếu ngươi thua, đại thiếu gia phải đáp ứng vài điều kiện của ta.”  

             “Được, nhưng chỉ một thôi đấy.” Tên này cũng biết để lại cơ hội cho mình, nói chuyện vẫn để lại đường lui.  

             Nhưng Hà Nguyên Thánh chịu bàn điều kiện chứng tỏ hắn sẽ không quỵt nợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.