Chương trước
Chương sau
Từng bóng người rời khỏi động phủ ở Cửu Cung sơn, bay về phía chiến trường.  

             Theo suy nghĩ của bọn họ, với thực lực của Thanh Mộc và Khâu Mộng Sơn, có đánh ba ngày ba đêm cũng không có gì lạ.  

             Nhưng vừa chạy được nửa đường lại phát hiện khí thế ngập trời kia đã biến mất.  

             Thế này là sao?  

             Chẳng lẽ Khâu Mộng Sơn chạy mất rồi?  

             Không thể nào!  

             Đại trận của Chấp Tử thành không hề dao động, Khâu Mộng Sơn thể không chạy khỏi thành, với thực lực của Thanh Mộc, lão ta không đâu thể để đối phương trực tiếp bỏ chạy như vậy được.  

             Trong lòng thấy nghi hoặc, chỉ có thể tăng tốc đuổi tới.  

             Sau khi tới Huyền Cơ quan, chỉ thấy Huyền Cơ quan đã hóa thành một đống phế tích, còn Ninh Dạ ôm Trì Vãn Ngưng trong lòng, sắc mặt buồn bã.  

             Trước mặt y là một loạt thi thể, một trong số đó là quan chủ của Huyền Cơ quan, Thanh Tâm, nhưng thi thể của hắn đã không ra hình người, có thể thấy lúc chết cực kỳ thê thảm.  

             Sao lại như vậy?  

             Thiên Thủ Lão Tổ kinh hãi: “Có chuyện gì vậy? Khâu Mộng Sơn và Thanh Mộc đâu?”  

             Sắc mặt Ninh Dạ đau buồn: “Khởi bẩm lão tổ, Thanh Mộc Lão Tổ... vẫn lạc rồi.”  

             Cái gì?  

             Đám người đờ ra.  

             Thế này là sao?  

             Ninh Dạ đang định giải thích, Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Vạn Pháp, hồi tưởng!”  

             Vạn Pháp Lão Tổ ừ một tiếng, giơ tay chỉ lên trời, chỉ thấy trời đất đột nhiên hiện lên ánh xanh, hình ảnh của Thanh Mộc Lão Tổ và Ninh Dạ đã xuất hiện.  

             Đây chính là thủ pháp độc môn của Vạn Pháp Lão Tổ, có thể tái hiện việc xảy ra trong thời gian ngắn. Hắc Bạch thần cung có không ít người biết pháp thuật này, nhưng Vạn Pháp là người cao minh nhất.  

             Có điều, tuy pháp thuật này rất tốt nhưng không phải vô địch, có rất nhiều phương pháp nhắm vào được.  

             Trước đây Phong Đông Lâm dùng nó cũng chẳng tra ra cái gì.  

             Một khắc sau, đám người thấy Thanh Mộc Lão Tổ đang đứng trước cửa quan, nói với Ninh Dạ: “Ngươi có chắc là ở đây không?”  

             Ninh Dạ trả lời: “Khởi bẩm lão tổ, đệ tử và Trì Vãn Ngưng yêu thương lẫn nhau, hai trái tim như được kết nối, vì vậy có một số thủ đoạn cảm nhận vị trí của cô ấy. Nhưng lão tổ có chắc là Trì Vãn Ngưng rơi vào tay Khâu Mộng Sơn không?”  

             “Trước khi bị bắt Văn Ngưng đã đưa tin cho ta, không sai được.”  

             “Nếu vậy, chắc Văn Ngưng và Khâu Mộng Sơn đang trong Huyền Cơ quan. Nhưng quan chủ Huyền Cơ quan là đệ tử của Thiên Thủ Lão Tổ, chúng ta có cần chào hỏi trước rồi mới vào không?”  

             Thanh Mộc hừ lạnh nói: “Thế chẳng phải cho hắn cơ hội bỏ trốn à? Trực tiếp động thủ, Thanh Tâm dám che giấu trọng phạm Yên Vũ lâu, không thể bỏ qua cho hắn! Khâu Mộng Sơn, chết đi cho ta!”  

             Nói xong đã xuất thủ, thôi thúc đại lượng dây leo, chỉ trong nháy mắt đã phá tan Huyền Cơ quan thành một đống gạch vụn.  

             Một bóng người lao về phía chân trời, chính là Khâu Mộng Sơn.  

             Sau đó là cảnh tượng đại chiến của hai người, Thanh Tâm quan chủ có vẻ biết không ổn, định đào tẩu, nhưng Thanh Mộc Lão Tổ tiện tay chỉ một cái: “Phản đồ, còn định chạy nữa à?”  

             Vô số dây leo màu xanh cuốn tới, xiết chết Thanh Tâm quan chủ ngay tại chỗ.  

             Thiên Thủ thấy vậy toàn thân đều khó chịu.  

             Đại đệ tử của mình, quan chủ Huyền Cơ quan lại là phản đồ của Yên Vũ lâu, hiển nhiên chuyện này sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho hắn.  

             Khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ nên làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm.  

             Trong hình ảnh hồi tưởng, Khâu Mộng Sơn và Thanh Mộc Lão Tổ vẫn đang đại chiến, trong thời gian ngắn cũng khó phân thắng bại.  

             Nhưng chúng tiên lại biết, chẳng bao lâu sau sẽ có biến hóa.  

             Quả nhiên một khắc sau, dị biến nảy sinh.  

             Có lẽ Khâu Mộng Sơn biết không thể kéo dài, đột nhiên hét lớn: “Cho dù có chết ta cũng phải kéo theo vài kẻ chịu tội cùng. Thanh Mộc, đệ tử cưng của ngươi, Trì Vãn Ngưng đang trên tay ta!”  

             Nói xong giơ tay chộp một cái, kéo một người từ trong hư không ra, quả nhiên là Trì Vãn Ngưng.  

             “Sư phụ!” Trì Vãn Ngưng vừa kinh hãi vừa tức giận.  

             Thanh Mộc Lão Tổ đã giơ tay lên không, máu tươi trên người Trì Vãn Ngưng bắn ra, bay về phía Thanh Mộc Lão Tổ.  

             Trì Vãn Ngưng hét lên một tiếng rơi xuống, thân hình Ninh Dạ xuất hiện ở đằng xa, bay thẳng về phía Trì Vãn Ngưng.  

             Không ngờ ngay lúc này thân thể Thanh Mộc Lão Tổ lại run lên bần bật nói: “Thị Huyết chú? Tam Thi độc?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.