Chương trước
Chương sau
Bay thẳng suốt chặng đường, Khâu Mộng Sơn cực kỳ thích chí.  

             Bây giờ hắn đã không còn là núi thịt như lúc trước mà là một nam tử gầy gò nhỏ bé, vừa lùn vừa đen.  

             “Lần này ngươi làm tốt lắm, sau khi trở về chắc chắn cấp trên sẽ trọng thưởng.” Khâu Mộng Sơn lớn tiếng nói.  

             Công Tôn Dạ lại không mấy vui mừng: “Cấm chế trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán còn chưa được giải trừ...”  

             “Không sao.” Khâu Mộng Sơn vung tay: “Yên Vũ lâu ta cũng có thể luyện chế thuốc giả của Phần Tâm đan. Sau khi trở về, vấn đề này sẽ tự giải quyết.”  

             “Nếu thế, sao chúng ta còn phải về Chấp Tử thành?”  

             “Tới tiếp ứng Lâm Sinh Kiều, Sương Nguyệt phường đã bị nghi ngờ, người ở đó cần rút lui. Nếu không phải con tiện nhân Trì Vãn Ngưng nhất quyết muốn gặp người nhà ngay hôm nay, vốn dĩ bọn họ có thể rút lui sớm hơn.”  

             “Một ả Lâm Sinh Kiều thôi mà phải nhờ tới đại đô sứ đích thân tiếp ứng?” Công Tôn Dạ không hiểu.  

             “Lâm Sinh Kiều thì không đáng, nhưng từ trước tới nay cô ta vẫn là người liên hệ với Trì Vãn Ngưng, không thể để Trì Vãn Ngưng bại lộ được.”  

             Hóa ra là thế, Công Tôn Dạ đã hiểu.  

             Rất có thể Lâm Sinh Kiều đã chuẩn bị sẵn cho chính mình, trong tình huống hiện tại, để giữ bình an cho Trì Vãn Ngưng, Khâu Mộng Sơn không thể tùy tiện vứt bỏ cô ta.  

             Nhưng đúng lúc này, trong lòng Khâu Mộng Sơn hơi động, đột nhiên dừng bước.  

             ‘‘Là ai? Đi ra!’‘ Hắn lớn tiếng quát.  

             Trên trời đột nhiên có cả ngàn cánh hoa rơi xuống, âm thanh tươi đẹp vang lên, lại có vố số hình ảnh nữ tử xuất hiện trên bầu trời, bóng người uyển chuyển, múa những giai điệu động lòng người, khiến người xem tâm thần xoa xuyến, đắm chìm trong đó.  

             Khâu Mộng Sơn lại hoàn toàn không tán thưởng, nhìn cảnh tượng trước mắt, ngữ khí uy nghiêm đáng sợ: “Vạn Hoa cốc? Rốt cuộc là ai?”  

             Một bàn tay đã đặt lên Tri Vi giới.  

             “Tốt nhất ngươi đừng hành động lung tung, Khâu Mộng Sơn, không thì cẩn thận kẻo khó mà giữ được mạng!”  

             Sau khi giọng nói này vọng tới, hai nữ giới xuất hiện trước mặt Khâu Mộng Sơn.  

             Một bà lão già tới mức khó tả, tuổi cao sức yếu.  

             Một cô gái vẫn độ thanh xuân, vẻ ngoài mới như mười sáu, trông thì yếu ớt nhu nhược, vẻ mặt còn hơi sợ hãi.  

             Thấy hai người này, Khâu Mộng Sơn lập tức biến sắc: “Lâm Lang Thiên? Kế Lưu vân?”  

             Một canh giờ trước.  

             Thiên Tú các.  

             Cố Tiêu Tiêu kiêu ngạo đứng trước mặt Lưu Vân Tiên Tôn: “Bổn cô nương không phải người của Yên Vũ lâu nhưng đúng là có quan hệ với bọn họ... Ta là hành giả của Ám đường.”  

             Yên Vũ lâu có một Ám đường, thật ra tên đầy đủ là Ám Sát đường, chuyên ám sát.  

             Nhưng sát thủ trong Ám đường không phải ai cũng là người của Yên Vũ lâu, bọn họ cũng sẽ thuê một số tán tu bên ngoài, phân phát một số nhiệm vụ ám sát. Những ngày thường được gọi là hành giả của Ám đường.  

             Có thể coi quan hệ giữa hành giả trong Ám đường và Yên Vũ lâu là hợp tác.  

             Lưu Vân Tiên Tôn nhìn Cố Tiêu Tiêu một hồi: “Tức là Ám đường thuê ngươi tới giết Ninh Dạ? Chỉ bằng ngươi? Một con bé Tàng Tượng trung kỳ?”  

             Cố Tiêu Tiêu lại có vẻ không phục: “Này, ngươi đừng coi thường người ta. Đạo của sát thủ không phải dựa vào thực lực thủ thắng, cần phải...”  

             Lưu Vân Tiên Tôn ngăn cô nàng lại: “Ta biết tác phong hành động của các ngươi, nếu làm tốt đúng là Tàng Tượng có thể ám sát Hoa Luân. Nhưng thực lực của ngươi quá kém, nhiệm vụ này vẫn hơi miễn cưỡng.”  

             Cố Tiêu Tiêu tức giận giậm chân một cái: “Thế thì sao nào? Thất bại thì thất bại thôi, nhưng cứ thế bán đứng ta đi, đúng là quá đáng. Nói chung, ta với Yên Vũ lâu còn chưa xong đâu.”  

             Lưu Vân Tiên Tôn cười nói: “Yên Vũ lâu vốn là vậy mà bạc tình bạc nghĩa. Nhưng ngươi có thể trốn khỏi địa lao của Huyền Sách phủ chứng tỏ cũng có chút thủ đoạn. Nhưng nếu chỉ có vậy, Vạn Hoa cốc không thể thu nhận ngươi. Từ trước tới nay Yên Vũ lâu vẫn rất gian xảo, ai mà biết có phải bọn chúng cố ý cử gián điệp tới đây không?”  

             “Ta còn chưa nói muốn gia nhập với các ngươi, ta chỉ muốn cho Yên Vũ lâu một bài học mà thôi. À, ta đang có tin tức quan trọng liên quan tới Yên Vũ lâu, các ngươi muốn nghe thì nghe, không nghe thì thôi.” Cố Tiêu Tiêu tức giận nói.  

             “Nói thử đi.”  

             “Yên Vũ lâu biết Hắc Bạch thần cung định ra tay nhân lúc bọn họ trao đổi với Cực Chiến đạo, đã chuẩn bị từ trước. Lần này e là Hắc Bạch thần cung sẽ phải chịu thiệt.”  

             “Ngươi dám nói điều kiện với ta?”  

             “Ngươi cứ nói có đáp ứng không đã.”  

             “Nói thử điều kiện của ngươi đi.”  

             “Nếu lần này Vạn Hoa cốc có thể đoạt lấy thần vật, ta muốn quyền sử dụng một thứ.”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.