Chương trước
Chương sau


Ninh Dạ lại chẳng buồn để ý: “Đương nhiên ta chỉ đoán mò thôi. Nhưng tính cách ta vốn có một tật xấu, đó là nếu ta đã có ý tưởng gì, chắc chắn ta sẽ biến nó thành hành động. Ví dụ như, thời điểm trao đổi với quý môn phái, có thể ta sẽ hạ lệnh thay tẩy tất cả yêu thú ở khu vực trao đổi, bất cứ yêu thú nào xuất hiện cũng phải giết chết, diệt trừ ngay lập tức! Tuyệt đối không để các bằng hữu bên Cực Chiến đạo phải bẩn tay. Dù sao các ngươi cũng là khách từ xa tới, sao lại để khách khứa ra tay được? Ngươi nói xem có đúng không?”

Tần Thì Nguyệt hít một hơi dài: “Ninh tuần tra viên thật quan tâm tới chúng ta.”

Ninh Dạ nâng cằm nói: “Đương nhiên, thật ra chuyện này chẳng liên quan mấy tới Hắc Bạch thần cung. Con người mà, ai chẳng có mục đích riêng. Đâu nhất thiết phải làm một số việc hại người không lợi mình? Một con yêu thú nho nhỏ, Hắc Bạch thần cung có nhận được cũng vô dụng, chỉ e là lại nhân cơ hội đưa giá cao, ngược lại thành không tốt.”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tối đa chỉ thêm chút vốn liếng trả giá thôi.”

Cô nàng nói ra câu này nhưng trong lòng Ninh Dạ lại thoáng kinh ngạc.

Vì Tiệt Thiên thuật cho y biết, Tần Thì Nguyệt còn có vấn đề.

Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Thế thì lạ rồi.

Tần Thì Nguyệt còn giấu bí mật gì.

Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra một vấn đề.

Nếu Cực Chiến đạo muốn nhận được yêu thú kia, Tần Thì Nguyệt cứ bí mật đi tới là được, sao còn phải mượn cơ hội trao đổi lần này?

Chẳng lẽ bản thân lần trao đổi này đã có liên quan quan tới con yêu thú?

Nghĩ tới đây, trong đầu Ninh Dạ hiện lên những điều kiện mà Cực Chiến đạo đưa ra.

Y ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, không phải Tần đặc sứ muốn hoàn thành việc trao đổi cho sớm à? Lần trao đổi này kéo dài là vì còn nhiều tài nguyên lặt vặt khác làm trễ nải. Chẳng bằng chúng ta trực tiếp giao dịch Lưỡng Nghi Càn Khôn tán và Nguyên Cực Thần Quang đi, tạm thời không trao đổi mấy thứ khác. Cô thấy sao?”

Nghe y nói vậy, Tần Thì Nguyệt đột nhiên biến sắc.

Thấy cô ta như vậy, Ninh Dạ cười phá lên: “Xem ra Tần đặc sứ không muốn rồi. Chẳng lẽ trong số tài nguyên còn thứ gì rất quan trọng với Tần đặc sứ?”

Tần Thì Nguyệt chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y.

Nhìn vẻ mặt cô ta, Ninh Dạ biết mình đã đoán đúng, y mỉm cười nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, trong số các tài nguyên mà Cực Chiến đạo yêu cầu, một một phần là tài nguyên loại không gian, nghĩ tới vấn đề thoát thân của Cực Chiến đạo, lại thêm con yêu thú mà hai trăm năm qua Hắc Bạch thần cung vẫn không tìm ra... Đó là một con yêu thú hệ không gian đúng không? Ha ha, chẳng trách bề ngoài phái một đám người chưa tới cảnh giới Vạn Pháp tới, thực lực càng thấp thì dịch chuyển càng thuận tiện.”

Nghe y nói như vậy, trong lòng Tần Thì Nguyệt hoàn toàn nguội lạnh.

Cô ta nhìn y, đột nhiên mỉm cười: “Ninh tuần tra viên thật lợi hại, xem như hôm nay ta đã được chứng kiến. Ta nhớ ngươi đã nói ta với ngươi đọ sức với mục đích chủ yếu là hợp tác?”

‘‘Không sai!’‘

Tần Thì Nguyệt khẽ cắn răng nói: “Bây giờ ngươi có thể ra điều kiện.”

Hai ngày sau, Sương Nguyệt phường.

Ninh Dạ lại tới đây, chứng kiến con rối vừa được chế tạo, cảm giác rất thỏa mãn.

Con rối này cao xấp xỉ một người, toàn thân được chế từ các loại tài liệu Thanh Mộc tâm, Dương Viêm kim, còn căn cứ theo yêu cầu của y để lại rất nhiều không gian cải tạo, thuận tiện cho Ninh Dạ cải tạo.

Lúc này Ninh Dạ nhìn con rối, gật đầu thỏa mãn: “Tốt lắm, không tới một tháng mà chế tạo được con rối xuất sắc như vậy, Sương Nguyệt phường không khiến ta thất vọng. Nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đâu?”

Lâm Sinh Kiều lấy ra một cái hộp.

Đã mở chiếc hộp ra.

Chỉ thấy trong hộp là một quầng sáng hư ảo ngưng tụ như ẩn như hiện, dường như tỏa ra ánh sáng nhật nguyệt luân chuyển.

“Đây là nguyên thần của một ma vật hư không, chắc phù hợp với yêu cầu của tuần tra viên.” Lâm Sinh Kiều giải thích.

Hư không ma vật có rất nhiều loại, đại đa số tồn tại không hư không.

Yêu vật nắm giữ pháp tắc đại đạo thời gian quá hiếm thấy, có lẽ hư không ma vật là mục tiêu tốt nhất thảo mãn nhu cầu của Ninh Dạ.

Con ma vật hư không trước mắt có cảnh giới Vạn Pháp, nguyên thần đã ngưng tụ thành anh, cho dù đặt trong hộp vẫn giãy dụa không ngừng, như đang phát ra tiếng kêu gào.

Ninh Dạ thỏa mãn gật đầu, đậy hộp lại: “Tốt lắm.”

“Vậy khoản tiền còn lại...” Lâm Sinh Kiều hỏi.

Ninh Dạ tiện tay lấy một tấm lệnh bài tuần tra viên đưa cho Lâm Sinh Kiều: “Tạm thời ta không có nhiều linh thạch như vậy, lấy cái này đặt cọc đã.”

Dùng lệnh bài tuần tra viên để đặt cọc?

Lâm Sinh Kiều kinh ngạc.

Thế này thì thật quá đáng?

Không có tiền thì ngươi đợi ở đây lâu như vậy làm gì?

Ninh Dạ lại chẳng buồn để ý: “Đương nhiên ta chỉ đoán mò thôi. Nhưng tính cách ta vốn có một tật xấu, đó là nếu ta đã có ý tưởng gì, chắc chắn ta sẽ biến nó thành hành động. Ví dụ như, thời điểm trao đổi với quý môn phái, có thể ta sẽ hạ lệnh thay tẩy tất cả yêu thú ở khu vực trao đổi, bất cứ yêu thú nào xuất hiện cũng phải giết chết, diệt trừ ngay lập tức! Tuyệt đối không để các bằng hữu bên Cực Chiến đạo phải bẩn tay. Dù sao các ngươi cũng là khách từ xa tới, sao lại để khách khứa ra tay được? Ngươi nói xem có đúng không?”

Tần Thì Nguyệt hít một hơi dài: “Ninh tuần tra viên thật quan tâm tới chúng ta.”

Ninh Dạ nâng cằm nói: “Đương nhiên, thật ra chuyện này chẳng liên quan mấy tới Hắc Bạch thần cung. Con người mà, ai chẳng có mục đích riêng. Đâu nhất thiết phải làm một số việc hại người không lợi mình? Một con yêu thú nho nhỏ, Hắc Bạch thần cung có nhận được cũng vô dụng, chỉ e là lại nhân cơ hội đưa giá cao, ngược lại thành không tốt.”

Tần Thì Nguyệt lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tối đa chỉ thêm chút vốn liếng trả giá thôi.”

Cô nàng nói ra câu này nhưng trong lòng Ninh Dạ lại thoáng kinh ngạc.

Vì Tiệt Thiên thuật cho y biết, Tần Thì Nguyệt còn có vấn đề.

Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Thế thì lạ rồi.

Tần Thì Nguyệt còn giấu bí mật gì.

Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra một vấn đề.

Nếu Cực Chiến đạo muốn nhận được yêu thú kia, Tần Thì Nguyệt cứ bí mật đi tới là được, sao còn phải mượn cơ hội trao đổi lần này?

Chẳng lẽ bản thân lần trao đổi này đã có liên quan quan tới con yêu thú?

Nghĩ tới đây, trong đầu Ninh Dạ hiện lên những điều kiện mà Cực Chiến đạo đưa ra.

Y ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đúng vậy, không phải Tần đặc sứ muốn hoàn thành việc trao đổi cho sớm à? Lần trao đổi này kéo dài là vì còn nhiều tài nguyên lặt vặt khác làm trễ nải. Chẳng bằng chúng ta trực tiếp giao dịch Lưỡng Nghi Càn Khôn tán và Nguyên Cực Thần Quang đi, tạm thời không trao đổi mấy thứ khác. Cô thấy sao?”

Nghe y nói vậy, Tần Thì Nguyệt đột nhiên biến sắc.

Thấy cô ta như vậy, Ninh Dạ cười phá lên: “Xem ra Tần đặc sứ không muốn rồi. Chẳng lẽ trong số tài nguyên còn thứ gì rất quan trọng với Tần đặc sứ?”

Tần Thì Nguyệt chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y.

Nhìn vẻ mặt cô ta, Ninh Dạ biết mình đã đoán đúng, y mỉm cười nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, trong số các tài nguyên mà Cực Chiến đạo yêu cầu, một một phần là tài nguyên loại không gian, nghĩ tới vấn đề thoát thân của Cực Chiến đạo, lại thêm con yêu thú mà hai trăm năm qua Hắc Bạch thần cung vẫn không tìm ra... Đó là một con yêu thú hệ không gian đúng không? Ha ha, chẳng trách bề ngoài phái một đám người chưa tới cảnh giới Vạn Pháp tới, thực lực càng thấp thì dịch chuyển càng thuận tiện.”

Nghe y nói như vậy, trong lòng Tần Thì Nguyệt hoàn toàn nguội lạnh.

Cô ta nhìn y, đột nhiên mỉm cười: “Ninh tuần tra viên thật lợi hại, xem như hôm nay ta đã được chứng kiến. Ta nhớ ngươi đã nói ta với ngươi đọ sức với mục đích chủ yếu là hợp tác?”

‘‘Không sai!’‘

Tần Thì Nguyệt khẽ cắn răng nói: “Bây giờ ngươi có thể ra điều kiện.”

Hai ngày sau, Sương Nguyệt phường.

Ninh Dạ lại tới đây, chứng kiến con rối vừa được chế tạo, cảm giác rất thỏa mãn.

Con rối này cao xấp xỉ một người, toàn thân được chế từ các loại tài liệu Thanh Mộc tâm, Dương Viêm kim, còn căn cứ theo yêu cầu của y để lại rất nhiều không gian cải tạo, thuận tiện cho Ninh Dạ cải tạo.

Lúc này Ninh Dạ nhìn con rối, gật đầu thỏa mãn: “Tốt lắm, không tới một tháng mà chế tạo được con rối xuất sắc như vậy, Sương Nguyệt phường không khiến ta thất vọng. Nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đâu?”

Lâm Sinh Kiều lấy ra một cái hộp.

Đã mở chiếc hộp ra.

Chỉ thấy trong hộp là một quầng sáng hư ảo ngưng tụ như ẩn như hiện, dường như tỏa ra ánh sáng nhật nguyệt luân chuyển.

“Đây là nguyên thần của một ma vật hư không, chắc phù hợp với yêu cầu của tuần tra viên.” Lâm Sinh Kiều giải thích.

Hư không ma vật có rất nhiều loại, đại đa số tồn tại không hư không.

Yêu vật nắm giữ pháp tắc đại đạo thời gian quá hiếm thấy, có lẽ hư không ma vật là mục tiêu tốt nhất thảo mãn nhu cầu của Ninh Dạ.

Dùng lệnh bài tuần tra viên để đặt cọc?

Lâm Sinh Kiều kinh ngạc.

Thế này thì thật quá đáng?

Không có tiền thì ngươi đợi ở đây lâu như vậy làm gì?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.