Chương trước
Chương sau


Quyền lực như vậy, đúng là trong một số phương diện có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng Vương Sâm biết phong cách của Ninh Dạ, hắn nói: “Có phải ngươi cũng muốn chúng ta làm chút chuyện cho ngươi không?”

“Hợp tác cùng có lợi thôi.” Ninh Dạ lạnh nhạt đáp.

“Nói đi, cần chúng ta làm gì?”

“Sở trường của các ngươi thôi, giết người.”

‘‘Ai?’‘

“Còn chưa xác định được, chuyện này khá lớn, cần một vài đại nhân vật tới góp sức.”

“Cấp bậc ra sao?”

“Tốt nhất là không thấp hơn lần trước.”

Vương Sâm nhíu mày: “Ngươi nghĩ ta có thể tùy ý điều động những người ấy chắc?”

Lần trước ra tay với Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, có thể nói Mộc Khôi tông đã điều động lực lượng tối cao, đây là để đối phó với Nhạc Tâm Thiện, nếu là chuyện khác bọn họ sẽ không ra tay.

Ninh Dạ cười nói: “Thế nên mới bảo ngươi ra điều kiện. Ta không tin Mộc Khôi tông ko có nhu cầu đối với Hắc Bạch thần cung.”

Nhu cầu?

Đương nhiên là lúc nào cũng có, còn nhiều là khác.

Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi nió: “Ngươi đợi một lát.”

Một lúc sau, Vương Sâm nói: “Mộc Khôi tông có một người trong Hắc Bạch thần cung.”

“Hả?”

“Hắn tên là Giới Như Sinh.”

‘‘Chưa từng nghe nói.’‘

“Ngươi không biết cũng không có gì lạ, vì hắn không phải gián điệp. Hắn là tù nhân, bị giam trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.”

Ninh Dạ kinh hãi: “Các ngươi muốn ta cướp cục?”

Vương Sâm trả lời: “Tự ngươi đưa yêu cầu muốn giúp chúng ta mà.”

Ninh Dạ bất đắc dĩ: “Người này rất quan trọng với các ngươi à?”

‘‘Hắn là Thiên Thi đời trước.’‘

. . .

Mộc Khôi tông có Tam Thi, Cửu Quỷ, Thập Thất Sát; trong đó địa vị của Tam Thi tương đương với tam đại nguyên lão của Hắc Bạch thần cung, đều là đại năng cảnh giới Niết Bàn.

Không ngờ một đại nhân vật như vậy lại bị nhốt trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.

Ninh Dạ không hiểu: “Người này bị nhốt trong thiên lao bao lâu rồi?”

‘‘300 năm.’‘

“Lâu quá rồi. Bị giam lâu như vậy e là tu vi cũng bị phế bỏ? Cứu về có tác dụng gì không?”

“Mộc Khôi tông chúng ta thần thông diệu pháp vô song, Như Sinh Lão Tổ tu vi thông thiên, đã sớm đạt tới mức độ bất tử bất diệt, chỉ cần về được, không bao lâu sẽ khôi phục uy phong.”

Khôi phục uy phong? Có chắc không?

Tây Phong Tử chỉ bị thương thôi mà kiếp này đã khó lòng tiến bộ, một kẻ bị nhốt vào thiên lao ba trăm năm, chịu đủ loại dằn vặt, sau khi trở về liệu có khôi phục uy phong được không?

Nhưng Mộc Khôi tông nói vậy, y đành nghe theo.

Thân là Thiên Thi đời trước, cho dù không có thực lực không khéo còn có công pháp, tài nguyên, bí mật... rất nhiều thứ quan trọng.

Vì vậy Ninh Dạ đành nói: “Bất tử bất diệt thật chứ?”

Tiêu diệt một sinh miệng luôn dễ hơn giam cầm một sinh mệnh. Ninh Dạ không tin trên thế giới này còn có ai chỉ có thể trấn áp chứ không thể giết chết, cho dù có lưu lại hậu chiêu chết đi sống lại cũng có phương pháp phá giải.

“...” Quả nhiên Vương Sâm đờ ra một chút, bất đắc dĩ nói: “Trong phần lớn tình huống.”

Ninh Dạ cười ha hả: “Chắc chắn Hắc Bạch thần cung không trong phần lớn tình huống đó, sao không trực tiếp giết chết hắn?”

“Dẫu sao cũng phải để lại đường lui cho mình chứ, hai bên đều có nhân vật quan trọng trong tay, nếu hôm đó Mộc Khôi tông bắt sống được Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, chúng ta cũng chẳng giết mà dùng để trao đổi.”

Đây có thể coi là quy tắc giao chiến trong tiên giới này, không chém thượng tướng?

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Có biết tình hình thiên lao ra sao không?”

Vương Sâm ném cho Ninh Dạ một phần tài liệu: “Không được đầy đủ, có lẽ tự ngươi còn kiếm được nhiều hơn.”

Ninh Dạ tiện tay lật xem rồi hủy nó đi: “Ta cần tất cả tin tức, tin tức không đầy đủ còn chẳng bằng không có. Phải biết lẻn vào cứu người, một sơ hở thôi cũng chẳng khác nào mất sạch toàn bộ.”

“Thế nên mới đặt hy vọng vào ngươi, chẳng phải ngươi có thủ đoạn thu thập tin tức cao cường à?”

Đối với Mộc Khôi tông, thủ đoạn thu thập tin tức quan trọng của Ninh Dạ mới là thứ giá trị nhất.

“Người của các ngươi có thể đi vào thiên lao không?” Ninh Dạ hỏi.

Vương Sâm ừ một tiếng: “Có thể bố trí.”

Ninh Dạ lấy Nguyệt Ảnh Hàn Sa: “Thả cái này vào trong thiên lao, mỗi tầng, mỗi vị trí quan trọng đều phải thả. Kế hoạch cụ thể thì chờ ta tìm hiểu rồi tính. Mặt khác, ta cần thêm một số Ký Hồn mộc.”

Vương Sâm nhận Nguyệt Ảnh Hàn Sa, đột nhiên mỉm cười: “Xem ra chúng ta đã biết một số thủ đoạn thu thập tin tức của ngươi, sau này ngươi không thể dùng nó để đối phó với chúng ta được.”

“Từ xưa tới nay ta và Mộc Khôi tông không phải kẻ địch.”

“Vậy thì được. Đúng rồi, Tử Lão đại nhân bảo ta chuyển lời cho ngươi, Triệu Long Quang sống ở Mộc Khôi tông rất tốt, không cần lo lắng.”

Quyền lực như vậy, đúng là trong một số phương diện có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng Vương Sâm biết phong cách của Ninh Dạ, hắn nói: “Có phải ngươi cũng muốn chúng ta làm chút chuyện cho ngươi không?”

“Hợp tác cùng có lợi thôi.” Ninh Dạ lạnh nhạt đáp.

“Nói đi, cần chúng ta làm gì?”

“Sở trường của các ngươi thôi, giết người.”

‘‘Ai?’‘

“Còn chưa xác định được, chuyện này khá lớn, cần một vài đại nhân vật tới góp sức.”

“Cấp bậc ra sao?”

“Tốt nhất là không thấp hơn lần trước.”

Vương Sâm nhíu mày: “Ngươi nghĩ ta có thể tùy ý điều động những người ấy chắc?”

Lần trước ra tay với Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, có thể nói Mộc Khôi tông đã điều động lực lượng tối cao, đây là để đối phó với Nhạc Tâm Thiện, nếu là chuyện khác bọn họ sẽ không ra tay.

Ninh Dạ cười nói: “Thế nên mới bảo ngươi ra điều kiện. Ta không tin Mộc Khôi tông ko có nhu cầu đối với Hắc Bạch thần cung.”

Nhu cầu?

Đương nhiên là lúc nào cũng có, còn nhiều là khác.

Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi nió: “Ngươi đợi một lát.”

Một lúc sau, Vương Sâm nói: “Mộc Khôi tông có một người trong Hắc Bạch thần cung.”

“Hả?”

“Hắn tên là Giới Như Sinh.”

‘‘Chưa từng nghe nói.’‘

“Ngươi không biết cũng không có gì lạ, vì hắn không phải gián điệp. Hắn là tù nhân, bị giam trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.”

Ninh Dạ kinh hãi: “Các ngươi muốn ta cướp cục?”

Vương Sâm trả lời: “Tự ngươi đưa yêu cầu muốn giúp chúng ta mà.”

Ninh Dạ bất đắc dĩ: “Người này rất quan trọng với các ngươi à?”

‘‘Hắn là Thiên Thi đời trước.’‘

. . .

Mộc Khôi tông có Tam Thi, Cửu Quỷ, Thập Thất Sát; trong đó địa vị của Tam Thi tương đương với tam đại nguyên lão của Hắc Bạch thần cung, đều là đại năng cảnh giới Niết Bàn.

Không ngờ một đại nhân vật như vậy lại bị nhốt trong thiên lao của Hắc Bạch thần cung.

Ninh Dạ không hiểu: “Người này bị nhốt trong thiên lao bao lâu rồi?”

‘‘300 năm.’‘

“Lâu quá rồi. Bị giam lâu như vậy e là tu vi cũng bị phế bỏ? Cứu về có tác dụng gì không?”

“Mộc Khôi tông chúng ta thần thông diệu pháp vô song, Như Sinh Lão Tổ tu vi thông thiên, đã sớm đạt tới mức độ bất tử bất diệt, chỉ cần về được, không bao lâu sẽ khôi phục uy phong.”

Khôi phục uy phong? Có chắc không?

Tây Phong Tử chỉ bị thương thôi mà kiếp này đã khó lòng tiến bộ, một kẻ bị nhốt vào thiên lao ba trăm năm, chịu đủ loại dằn vặt, sau khi trở về liệu có khôi phục uy phong được không?

Nhưng Mộc Khôi tông nói vậy, y đành nghe theo.

Thân là Thiên Thi đời trước, cho dù không có thực lực không khéo còn có công pháp, tài nguyên, bí mật... rất nhiều thứ quan trọng.

Vì vậy Ninh Dạ đành nói: “Bất tử bất diệt thật chứ?”

Tiêu diệt một sinh miệng luôn dễ hơn giam cầm một sinh mệnh. Ninh Dạ không tin trên thế giới này còn có ai chỉ có thể trấn áp chứ không thể giết chết, cho dù có lưu lại hậu chiêu chết đi sống lại cũng có phương pháp phá giải.

“...” Quả nhiên Vương Sâm đờ ra một chút, bất đắc dĩ nói: “Trong phần lớn tình huống.”

Ninh Dạ cười ha hả: “Chắc chắn Hắc Bạch thần cung không trong phần lớn tình huống đó, sao không trực tiếp giết chết hắn?”

“Dẫu sao cũng phải để lại đường lui cho mình chứ, hai bên đều có nhân vật quan trọng trong tay, nếu hôm đó Mộc Khôi tông bắt sống được Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử, chúng ta cũng chẳng giết mà dùng để trao đổi.”

Đây có thể coi là quy tắc giao chiến trong tiên giới này, không chém thượng tướng?

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Có biết tình hình thiên lao ra sao không?”

Vương Sâm ném cho Ninh Dạ một phần tài liệu: “Không được đầy đủ, có lẽ tự ngươi còn kiếm được nhiều hơn.”

Ninh Dạ tiện tay lật xem rồi hủy nó đi: “Ta cần tất cả tin tức, tin tức không đầy đủ còn chẳng bằng không có. Phải biết lẻn vào cứu người, một sơ hở thôi cũng chẳng khác nào mất sạch toàn bộ.”

Ninh Dạ lấy Nguyệt Ảnh Hàn Sa: “Thả cái này vào trong thiên lao, mỗi tầng, mỗi vị trí quan trọng đều phải thả. Kế hoạch cụ thể thì chờ ta tìm hiểu rồi tính. Mặt khác, ta cần thêm một số Ký Hồn mộc.”

Vương Sâm nhận Nguyệt Ảnh Hàn Sa, đột nhiên mỉm cười: “Xem ra chúng ta đã biết một số thủ đoạn thu thập tin tức của ngươi, sau này ngươi không thể dùng nó để đối phó với chúng ta được.”

“Từ xưa tới nay ta và Mộc Khôi tông không phải kẻ địch.”

“Vậy thì được. Đúng rồi, Tử Lão đại nhân bảo ta chuyển lời cho ngươi, Triệu Long Quang sống ở Mộc Khôi tông rất tốt, không cần lo lắng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.