Chương trước
Chương sau


Cứ như vậy hình thành hai loại quan điểm. Một bên cho rằng không nên vì một món thần binh mà tiếp tục trở mặt với Cực Chiến đạo, như vậy không đáng giá. Một bên lại cho rằng Cực Chiến đạo chẳng có gì đáng sợ, Hắc Bạch thần cung có thực lực cường đại, cho dù có cướp đồ của Cực Chiến đạo, chưa chắc bọn họ đã làm gì.

Phong Đông Lâm thân là điện chủ Hắc điện, ủng hộ trực tiếp cướp đoạt.

Còn Tây Phong Tử là điện chủ Bạch điện phản đối cách làm này, cho rằng nên hoàn thành giao dịch.

Nhưng bây giờ thực lực Tây Phong Tử giảm sút, khiến cho trọng lượng lời nói cũng suy yếu, vì vậy quan điểm cướp đoạt đang chiếm thượng phong.

Còn Hắc Bạch Tử và Nhạc Tâm Thiện lại do dự.

Cứ như vậy, hai bên tranh chấp không thôi, kết quả lại thành gọi Ninh Dạ tới.

Mẹ nó, Ninh Dạ chửi thầm.

Đây là chuyện lớn tầm cỡ chiến lược, thế mà bảo ta cho ý kiến?

Còn nữa, vì một món thần binh mà thà bội tín bất nghĩ trở mặt với Cực Chiến đạo, ai lại hành động theo kiểu trẻ con như thế chứ?

Nhưng nghĩ lại, cũng không hoàn toàn là vậy.

Trong kiếp trước, có lẽ cách làm này là quá trẻ con, nhưng trong thế giới này một món thần binh tương đương với một vũ khí nguyên tử, mang tầm chiến lược. Vì một vũ khí chiến lược quan trọng như vậy, có bội tín bội nghĩa thì đã sao?

Thậm chí kiếp trước đã có không ít chuyện lấy danh nghĩa đàm phán lừa gạt tướng lĩnh cao cấp của quốc gia đối đầu đến một nơi nào đó, sau đó nã pháo giết chết!

Chuyện đại sự quốc gia đáng lẽ ra phải tính toán chu đáo, vẹn toàn về mọi mặt, hành xử thật khéo léo; nhưng lúc bắt tay vào làm thật, trong lịch sử lại chẳng thiếu những trò hề ấu trĩ.

Thế giới chính trị thành thục trong kiếp trước còn như vậy, huống chi thế giới tu tiên còn non nớt về mặt chính trị?

Đám người này dùng nắm đấm để leo lên chức cao, ngươi nghĩ bọn họ sẽ dùng thủ đoạn uyển chuyển để giải quyết vấn đề ư?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ cũng thấy thoải mái.

Còn bây giờ hai bên tranh chấp liên miên, không ngờ Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện lại gọi Ninh Dạ tới hỏi ý kiến của y, đúng là khiến y được sủng ái tới mức kinh ngạc

Lúc này Phong Đông Lâm đã nói tiếp: “Trong vụ án Giang Đại Chuy, ngươi hành động rất cao minh, thủ đoạn khéo léo, rất tốt. Người tu tiên chúng ta theo đuổi thiên đạo quá mức, ngược lại nhiều lúc lại vô dụng trong chuyện đời thường. Vì vậy lần này chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Ơ, ngươi tự biết mình quá nhỉ.

Chính vì ta là người của Hắc điện, vì vậy ngươi vô thức nghĩ rằng ta sẽ ủng hộ ngươi ư?

Nhưng nếu bọn họ đã có ý tưởng này, có lẽ mình có thể nhân cơ hội?

Ninh Dạ không khỏi suy nghĩ.

Nếu có thể động tay động chân trong chuyện này, có lẽ mình còn có thể tiện thể giao dịch cả chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ dốc hết sức động não, nhanh chóng suy nghĩ.

Y suy nghĩ rất lâu, Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm không ép y, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mãi tới khi Phong Đông Lâm nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, rốt cuộc Ninh Dạ cũng nói: “Trước khi trả lời vấn đề của hai vị điện chủ, Ninh Dạ muốn hỏi một câu, bây giờ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đang ở đâu?”

Nhạc Tâm Thiện nói: “Trong tay Tần Thì Nguyệt.”

Ninh Dạ lại nói: “Vì sao bây giờ còn chưa giao dịch?”

Nhạc Tâm Thiện trả lời: “Đã muốn giao dịch thì đương nhiên không chỉ có chuyện một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, còn có rất nhiều tài nguyên khác còn cần bổ sung. Bây giờ hai bên đang bàn luận vấn đề này.”

Quả nhiên không như thế giới kiếp trước, mọi người tranh đoạt nhau là đất đai, quyền lợi, nội dung hiệp nghị.

Ở đây mọi người tranh giành nhau tài nguyên!

Đương nhiên bề ngoài Hắc Bạch thần cung vẫn đang thảo luận vấn đề giao dịch những tài nguyên khác với Tần Thì Nguyệt nhưng trên thực tế vấn đề quan trọng nhất vẫn là rốt cuộc có nên cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hay không?

Ninh Dạ đã hiểu, bèn nói: “Chuyện này có một vấn đề rất lớn.”

“Ngươi nói đi.” Phong Đông Lâm nói.

“Cực Chiến đạo tin tưởng thần cung sẽ không ra tay cướp đoạt ư?”

Nghe y nói như vậy, cả Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm đều ngớ người.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta đã gặp Tần Thì Nguyệt hai lần, có thể xác định đây là một nữ nhân với đầu óc rất tỉnh táo. Tuy Cực Chiến đạo đầy những kẻ tứ chi phát triển, tôn sùng vũ lực, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải loại không có não. Tần Thì Nguyệt được trọng dụng chứng tỏ trong Cực Chiến đạo vẫn còn những người có năng lực. Liệu bọn họ có yên tâm để một nữ nhân chưa tới Vạn Pháp như Tần Thì Nguyệt mang theo thần binh quan trọng như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán bước vào vùng đất trung tâm của Hắc Bạch thần cung không?”

Phong Đông Lâm im lặng.

Nhạc Tâm Thiện lại bắt đầu cười ha hả.

Hắn cười là vì Ninh Dạ không lên tiếng nói giúp Phong Đông Lâm vì thân phận Hắc điện của mình.

Cứ như vậy hình thành hai loại quan điểm. Một bên cho rằng không nên vì một món thần binh mà tiếp tục trở mặt với Cực Chiến đạo, như vậy không đáng giá. Một bên lại cho rằng Cực Chiến đạo chẳng có gì đáng sợ, Hắc Bạch thần cung có thực lực cường đại, cho dù có cướp đồ của Cực Chiến đạo, chưa chắc bọn họ đã làm gì.

Phong Đông Lâm thân là điện chủ Hắc điện, ủng hộ trực tiếp cướp đoạt.

Còn Tây Phong Tử là điện chủ Bạch điện phản đối cách làm này, cho rằng nên hoàn thành giao dịch.

Nhưng bây giờ thực lực Tây Phong Tử giảm sút, khiến cho trọng lượng lời nói cũng suy yếu, vì vậy quan điểm cướp đoạt đang chiếm thượng phong.

Còn Hắc Bạch Tử và Nhạc Tâm Thiện lại do dự.

Cứ như vậy, hai bên tranh chấp không thôi, kết quả lại thành gọi Ninh Dạ tới.

Mẹ nó, Ninh Dạ chửi thầm.

Đây là chuyện lớn tầm cỡ chiến lược, thế mà bảo ta cho ý kiến?

Còn nữa, vì một món thần binh mà thà bội tín bất nghĩ trở mặt với Cực Chiến đạo, ai lại hành động theo kiểu trẻ con như thế chứ?

Nhưng nghĩ lại, cũng không hoàn toàn là vậy.

Trong kiếp trước, có lẽ cách làm này là quá trẻ con, nhưng trong thế giới này một món thần binh tương đương với một vũ khí nguyên tử, mang tầm chiến lược. Vì một vũ khí chiến lược quan trọng như vậy, có bội tín bội nghĩa thì đã sao?

Thậm chí kiếp trước đã có không ít chuyện lấy danh nghĩa đàm phán lừa gạt tướng lĩnh cao cấp của quốc gia đối đầu đến một nơi nào đó, sau đó nã pháo giết chết!

Chuyện đại sự quốc gia đáng lẽ ra phải tính toán chu đáo, vẹn toàn về mọi mặt, hành xử thật khéo léo; nhưng lúc bắt tay vào làm thật, trong lịch sử lại chẳng thiếu những trò hề ấu trĩ.

Thế giới chính trị thành thục trong kiếp trước còn như vậy, huống chi thế giới tu tiên còn non nớt về mặt chính trị?

Đám người này dùng nắm đấm để leo lên chức cao, ngươi nghĩ bọn họ sẽ dùng thủ đoạn uyển chuyển để giải quyết vấn đề ư?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ cũng thấy thoải mái.

Còn bây giờ hai bên tranh chấp liên miên, không ngờ Phong Đông Lâm và Nhạc Tâm Thiện lại gọi Ninh Dạ tới hỏi ý kiến của y, đúng là khiến y được sủng ái tới mức kinh ngạc

Lúc này Phong Đông Lâm đã nói tiếp: “Trong vụ án Giang Đại Chuy, ngươi hành động rất cao minh, thủ đoạn khéo léo, rất tốt. Người tu tiên chúng ta theo đuổi thiên đạo quá mức, ngược lại nhiều lúc lại vô dụng trong chuyện đời thường. Vì vậy lần này chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Ơ, ngươi tự biết mình quá nhỉ.

Chính vì ta là người của Hắc điện, vì vậy ngươi vô thức nghĩ rằng ta sẽ ủng hộ ngươi ư?

Nhưng nếu bọn họ đã có ý tưởng này, có lẽ mình có thể nhân cơ hội?

Ninh Dạ không khỏi suy nghĩ.

Nếu có thể động tay động chân trong chuyện này, có lẽ mình còn có thể tiện thể giao dịch cả chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện?

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ dốc hết sức động não, nhanh chóng suy nghĩ.

Y suy nghĩ rất lâu, Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm không ép y, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Mãi tới khi Phong Đông Lâm nhíu mày hơi mất kiên nhẫn, rốt cuộc Ninh Dạ cũng nói: “Trước khi trả lời vấn đề của hai vị điện chủ, Ninh Dạ muốn hỏi một câu, bây giờ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đang ở đâu?”

Nhạc Tâm Thiện nói: “Trong tay Tần Thì Nguyệt.”

Ninh Dạ lại nói: “Vì sao bây giờ còn chưa giao dịch?”

Nhạc Tâm Thiện trả lời: “Đã muốn giao dịch thì đương nhiên không chỉ có chuyện một thanh Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, còn có rất nhiều tài nguyên khác còn cần bổ sung. Bây giờ hai bên đang bàn luận vấn đề này.”

Quả nhiên không như thế giới kiếp trước, mọi người tranh đoạt nhau là đất đai, quyền lợi, nội dung hiệp nghị.

Ở đây mọi người tranh giành nhau tài nguyên!

Đương nhiên bề ngoài Hắc Bạch thần cung vẫn đang thảo luận vấn đề giao dịch những tài nguyên khác với Tần Thì Nguyệt nhưng trên thực tế vấn đề quan trọng nhất vẫn là rốt cuộc có nên cướp đoạt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hay không?


Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta đã gặp Tần Thì Nguyệt hai lần, có thể xác định đây là một nữ nhân với đầu óc rất tỉnh táo. Tuy Cực Chiến đạo đầy những kẻ tứ chi phát triển, tôn sùng vũ lực, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải loại không có não. Tần Thì Nguyệt được trọng dụng chứng tỏ trong Cực Chiến đạo vẫn còn những người có năng lực. Liệu bọn họ có yên tâm để một nữ nhân chưa tới Vạn Pháp như Tần Thì Nguyệt mang theo thần binh quan trọng như Lưỡng Nghi Càn Khôn tán bước vào vùng đất trung tâm của Hắc Bạch thần cung không?”

Phong Đông Lâm im lặng.

Nhạc Tâm Thiện lại bắt đầu cười ha hả.

Hắn cười là vì Ninh Dạ không lên tiếng nói giúp Phong Đông Lâm vì thân phận Hắc điện của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.