Chương trước
Chương sau


“Nhưng ta lại thích câu trả lời của ngươi.” Tần Thì Nguyệt nói: “Trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nhưng lại có quá ít người thích động não. Hiếm khi có người đồng đạo, nhưng chí hướng lại không ở đây... Nếu ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện, ta sẽ rất tiếc nuối.”

Ninh Dạ cười đáp: “Con đường tu hành luôn có nhiều gian nan hiểm trở. Chưa chắc khi điều tra vụ án mới phải dùng não, có lúc trên đường tu hành càng phải tính toán. Thậm chí bản thân chuyện tra án định tội này cũng có thể coi là tu hành.”

“Ồ? Vậy gần đây Ninh tuần tra viên tu hành ra sao rồi?”

Ninh Dạ ung dung trả lời: “Bắt được nhiều người như vậy, dù sao cũng nên có chút lợi lộc.”

Tần Thì Nguyệt ngẩn người, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Không sai! Dù sao cũng phải có chút lợi lộc!”

Ninh Dạ bắt được nhiều gián điệp của Yên Vũ lâu như vậy, sao lại không có lợi ích?

Chỉ riêng pháp khí, pháp bảo, phù lục, các loại tài nguyên tu hành; đã lục soát được khá nhiều.

Phần lớn trong số đó được nộp lên Hắc Bạch thần cung nhưng cũng có một phần để người của Huyền Sách phủ ăn vụng. Ninh Dạ thân là thủ lĩnh của hành động lần này, đương nhiên thu lợi không nhỏ. Tính toán qua loa cũng phải tới 20 vạn linh thạch, đó là còn chưa tính chia cho thuộc hạ.

Ninh Dạ không hề che giấu, hắn lấy không nhiều, cơ bản là phù hợp với quy tắc làm việc ngầm của tông môn, không lấy nhiều cũng không phải không lấy, cho dù thừa nhận cũng không có phiền toái gì.

Tần Thì Nguyệt nói: “Người của Yên Vũ lâu đưa tin cho ta, chuyện Giang Đại Chuy chắc là do Vạn Hoa cốc gây ra.”

“Vạn Hoa cốc?” Ninh Dạ lấy làm lạ: “Vì sao Yên Vũ lâu lại nghĩ là bọn họ làm? Hay là bọn chúng tùy tiện tìm người gánh tội thay? Hơn nữa chẳng phải Vạn Hoa cốc là đồng minh với Cực Chiến đạo à?”

“Đồng minh cũng có thể tính toán lẫn nhau, huống chi lần này Yên Vũ lâu đã đưa ra một lý do hợp lý.”

“Lý do gì?”

‘‘Ngọc Hoàng Cốt.’‘

Ngọc Hoàng Cốt?

Nghe tới cái tên này, Ninh Dạ cũng cả kinh.

Ngọc Hoàng Cốt là một khúc xương, nghe nói nó do một vị đại năng lưu lại sau khi qua đời. Vị đại năng này đã đạt tới cảnh giới thứ sáu trước khi Phá Giới bi tan vỡ, là Nhân Hoàng đỉnh cao, sau khi qua đời vị đại năng này để lại một khúc xương trong suốt như ngọc, được tôn là Ngọc Hoàng Cốt.

Nghe nói vật này ẩn chứa một chút tinh ý của đại năng Nhân Hoàng, dùng nó tu hành có thể cảm ngộ đại đạo, bước qua cảnh giới thứ năm.

Đương nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tuy hoàng cốt được lưu lại không nhiều nhưng không phải không có nhưng chưa nghe nói có ai sở hữu nó mà đạt tới cảnh giới thứ sáu. Nhưng hoàng cốt thật sự ẩn chứa pháp tắc đại đạo, dùng nó tu luyện thì thực lực sẽ tăng cường.

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta còn tưởng thủ phạm đứng sau màn giá họa cho Yên Vũ lâu là để phá hoại chuyện liên minh giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung.”

Tần Thì Nguyệt thản nhiên đáp: “Phá hoại thì đương nhiên rồi, nhưng xích mích trong thiên hạ đều vì chữ lợi. Đối với tu sĩ mà nói, từ xưa tới nay những hành động mang tính chính trị thuần túy đều là vô nghĩa. Tài nguyên tu tiên có thể cường hóa cá nhân, chính là cái lợi lớn nhất, cũng là phương thức phá hoại tốt nhất.”

“Ý cô là...”

“Nội dung hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung có rất nhiều mục, một trong số đó có liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt.”

“Tức là Ngọc Hoàng Cốt đang nằm trong tay Hắc Bạch thần cung hoặc trong tay cô?”

“Không, nó nằm trong tay Yên Vũ lâu.”

————————————————————

Sau khi Tần Thì Nguyệt giải thích, cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu.

Hóa ra khúc Ngọc Hoàng Cốt này vốn là đồ của Vạn Hoa cốc nhưng do pháp tắc đại đạo ẩn chứa trong đó có liên quan tới luyện thể, Vạn Hoa cốc chủ yếu là nữ giới, đa số tu hành theo con đường pháp thuật âm nhu, vì vậy Ngọc Hoàng Cốt không có giá trị lớn với họ, định đem ra trao đổi với Cực Chiến đạo.

Dù sao Cực Chiến đạo là môn phái thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này nhất.

Thế nhưng giao dịch còn chưa bắt đầu thì Yên Vũ lâu đã nhổ tận rễ.

Không biết bọn họ nhận được tin theo đường nào, Yên Vũ lâu phái đại lượng cao thủ nhanh chóng cướp lấy Ngọc Hoàng Cốt, khiến Vạn Hoa cốc vô cùng tức giận nhưng không làm gì được đám người này.

Song công pháp của Yên Vũ lâu chủ yếu là ám sát, cũng không thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này, vì vậy ngược lại thử lấy thứ này ra giao dịch với Cực Chiến đạo.

Vấn đề là con đường tu luyện của Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu hoàn toàn tương phản, tuy bọn họ cảm thấy cực kỳ hứng thú với khúc Ngọc Hoàng Cốt đó nhưng gần như không bỏ được thần vật nào ngang giá mà khiến Yên Vũ lâu hứng thú..

“Nhưng ta lại thích câu trả lời của ngươi.” Tần Thì Nguyệt nói: “Trong thiên hạ này có rất nhiều kẻ thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nhưng lại có quá ít người thích động não. Hiếm khi có người đồng đạo, nhưng chí hướng lại không ở đây... Nếu ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện, ta sẽ rất tiếc nuối.”

Ninh Dạ cười đáp: “Con đường tu hành luôn có nhiều gian nan hiểm trở. Chưa chắc khi điều tra vụ án mới phải dùng não, có lúc trên đường tu hành càng phải tính toán. Thậm chí bản thân chuyện tra án định tội này cũng có thể coi là tu hành.”

“Ồ? Vậy gần đây Ninh tuần tra viên tu hành ra sao rồi?”

Ninh Dạ ung dung trả lời: “Bắt được nhiều người như vậy, dù sao cũng nên có chút lợi lộc.”

Tần Thì Nguyệt ngẩn người, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Không sai! Dù sao cũng phải có chút lợi lộc!”

Ninh Dạ bắt được nhiều gián điệp của Yên Vũ lâu như vậy, sao lại không có lợi ích?

Chỉ riêng pháp khí, pháp bảo, phù lục, các loại tài nguyên tu hành; đã lục soát được khá nhiều.

Phần lớn trong số đó được nộp lên Hắc Bạch thần cung nhưng cũng có một phần để người của Huyền Sách phủ ăn vụng. Ninh Dạ thân là thủ lĩnh của hành động lần này, đương nhiên thu lợi không nhỏ. Tính toán qua loa cũng phải tới 20 vạn linh thạch, đó là còn chưa tính chia cho thuộc hạ.

Ninh Dạ không hề che giấu, hắn lấy không nhiều, cơ bản là phù hợp với quy tắc làm việc ngầm của tông môn, không lấy nhiều cũng không phải không lấy, cho dù thừa nhận cũng không có phiền toái gì.

Tần Thì Nguyệt nói: “Người của Yên Vũ lâu đưa tin cho ta, chuyện Giang Đại Chuy chắc là do Vạn Hoa cốc gây ra.”

“Vạn Hoa cốc?” Ninh Dạ lấy làm lạ: “Vì sao Yên Vũ lâu lại nghĩ là bọn họ làm? Hay là bọn chúng tùy tiện tìm người gánh tội thay? Hơn nữa chẳng phải Vạn Hoa cốc là đồng minh với Cực Chiến đạo à?”

“Đồng minh cũng có thể tính toán lẫn nhau, huống chi lần này Yên Vũ lâu đã đưa ra một lý do hợp lý.”

“Lý do gì?”

‘‘Ngọc Hoàng Cốt.’‘

Ngọc Hoàng Cốt?

Nghe tới cái tên này, Ninh Dạ cũng cả kinh.

Ngọc Hoàng Cốt là một khúc xương, nghe nói nó do một vị đại năng lưu lại sau khi qua đời. Vị đại năng này đã đạt tới cảnh giới thứ sáu trước khi Phá Giới bi tan vỡ, là Nhân Hoàng đỉnh cao, sau khi qua đời vị đại năng này để lại một khúc xương trong suốt như ngọc, được tôn là Ngọc Hoàng Cốt.

Nghe nói vật này ẩn chứa một chút tinh ý của đại năng Nhân Hoàng, dùng nó tu hành có thể cảm ngộ đại đạo, bước qua cảnh giới thứ năm.

Đương nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tuy hoàng cốt được lưu lại không nhiều nhưng không phải không có nhưng chưa nghe nói có ai sở hữu nó mà đạt tới cảnh giới thứ sáu. Nhưng hoàng cốt thật sự ẩn chứa pháp tắc đại đạo, dùng nó tu luyện thì thực lực sẽ tăng cường.

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta còn tưởng thủ phạm đứng sau màn giá họa cho Yên Vũ lâu là để phá hoại chuyện liên minh giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung.”

Tần Thì Nguyệt thản nhiên đáp: “Phá hoại thì đương nhiên rồi, nhưng xích mích trong thiên hạ đều vì chữ lợi. Đối với tu sĩ mà nói, từ xưa tới nay những hành động mang tính chính trị thuần túy đều là vô nghĩa. Tài nguyên tu tiên có thể cường hóa cá nhân, chính là cái lợi lớn nhất, cũng là phương thức phá hoại tốt nhất.”

“Ý cô là...”

“Nội dung hợp tác giữa Cực Chiến đạo và Hắc Bạch thần cung có rất nhiều mục, một trong số đó có liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt.”

“Tức là Ngọc Hoàng Cốt đang nằm trong tay Hắc Bạch thần cung hoặc trong tay cô?”

“Không, nó nằm trong tay Yên Vũ lâu.”

Thế nhưng giao dịch còn chưa bắt đầu thì Yên Vũ lâu đã nhổ tận rễ.

Không biết bọn họ nhận được tin theo đường nào, Yên Vũ lâu phái đại lượng cao thủ nhanh chóng cướp lấy Ngọc Hoàng Cốt, khiến Vạn Hoa cốc vô cùng tức giận nhưng không làm gì được đám người này.

Song công pháp của Yên Vũ lâu chủ yếu là ám sát, cũng không thích hợp với khúc Ngọc Hoàng Cốt này, vì vậy ngược lại thử lấy thứ này ra giao dịch với Cực Chiến đạo.

Vấn đề là con đường tu luyện của Cực Chiến đạo và Yên Vũ lâu hoàn toàn tương phản, tuy bọn họ cảm thấy cực kỳ hứng thú với khúc Ngọc Hoàng Cốt đó nhưng gần như không bỏ được thần vật nào ngang giá mà khiến Yên Vũ lâu hứng thú..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.