Chương trước
Chương sau


Lạc Cầu Chân không muốn tin, nhưng tất cả những chuyện xảy ra lại khiến hắn không thể không tin.

Ngay cả Phó Đông Lưu cũng bắt đầu cười ha hả: “Ta nói mà, ngươi bỏ công sức sai hướng rồi hả? Kẻ phản bội đúng là loại phản bội, bán đứng được một lần thì cũng có thể bán đứng lần thứ hai.”

Hắn lại hoàn toàn không hoảng hốt - đối với Hắc Bạch thần cung, không sợ hắn ra tay, chỉ sợ hắn không ra tay.

Dù sao mọi người cũng đợi thời điểm này quá lâu rồi.

Lạc Cầu Chân như rơi vào hầm băng, thân thể mềm nhũn ra.

Thất bại rồi!

Mình thất bại rồi!

Lần này mình thất bại từ đầu đến đuôi rồi.

Doãn Thiên Chiếu ra tay, rõ ràng đã đập tan tất cả kiên trì hay tin tưởng của Lạc Cầu Chân, không chỉ không còn nghi ngờ về Ninh Dạ, điều đáng sợ nhất là chuyện này sẽ khiến năng lực của hắn bị nghi ngờ.

Sau khi đỡ đẫn một lúc, hắn mới hỏi: “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”

“Đại điện chủ và Chưởng Bạch Sứ đã đích thân đuổi theo, Chung Nam Quỳ và Doãn Thiên Chiếu không thể chạy xa được.” Phó Đông Lưu ngạo nghễ nói.

“Cấm chế trong cơ thể Triệu Long Quang có còn không?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Đương nhiên rồi. Nó do đại điện chủ và hai vị Hắc Bạch điện chủ sử dụng bí bảo thần cung liên hợp lại gieo vào, cho dù Âm Vô Cữu đích thân xuất thủ cũng không thể phá giải.”

“Nếu đã vậy, sao bọn chúng biết rõ mà còn làm?” Lạc Cầu Chân không nhịn được hỏi, hắn không thể nghĩ ra vì sao Doãn Thiên Chiếu lại mạo hiểm làm chuyện vô lý như vậy?

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Phó Đông Lưu thiếu kiên nhẫn: “Làm thì làm thôi, sao lại còn vì sao? Có vấn đề gì thì đợi bắt được người lại nói.”

“Không đúng.” Lạc Cầu Chân lắc đầu liên tục: “Chuyện này rất không đúng. Từ trước tới nay kẻ này làm việc rất kín kẽ, hắn không thể làm việc mà không nghĩ tới hậu quả như vậy.”

Bây giờ hắn không dám nói Ninh Dạ mà chỉ dám nói người này, hiển nhiên vẫn chưa tin tất cả mọi chuyện trước đây đều do Doãn Thiên Chiếu gây ra.

Phó Đông Lưu lại chẳng buồn để ý tới hắn, trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, lập tức lục soát nơi ở của Doãn Thiên Chiếu.”

——————————————————

Tây Phong Tử nổi giận đùng đùng.

Vốn dĩ hắn chẳng ôm hy vọng gì về con mồi Triệu Long Quang, nhưng không ngờ lại thật sự câu được một con cá, còn là kẻ bị mình vứt bỏ, suýt nữa trở thành cháu rể của mình.

Chuyện này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một đả kích rất lớn đối với thể diện của hắn.

Cũng may, cũng may, trước đó mình đã từ bỏ tên đệ tử này rồi.

“Nhạc huynh, giúp ta một việc.” Tây Phong Tử nói.

Nhạc Tâm Thiện đứng giữa không trung, điều động gió bão vạn dặm, bộ áo nho phất phới, như hoàn toàn không bị chuyện trước đây ảnh hưởng.

Nghe Tây Phong Tử lên tiếng, hắn mỉm cười nói: “Ngươi muốn tự tay giết hắn?”

“Đúng!”

Nhạc Tâm Thiện chần chừ một chút: “Chưởng giáo có lệnh, phải mang hắn còn sống trở về.”

“Ta biết, ta sẽ thẩm vấn trước rồi mới giết... Ta sẽ hỏi tất cả những gì cần hỏi.”

“Nếu thế thì không vấn đề.” Nhạc Tâm Thiện đáp rất hời hợt.

Trong lòng hơi có cảm giác, Nhạc Tâm Thiện đột nhiên nhìn theo một hướng: “Ở đằng kia.”

Trong khi đang nói, chỉ chớp mắt sau hai người đã đến nơi, đây là một khoảng không trên chín tầng mây, quả nhiên chứng kiến Chung Nam Quỳ đang dẫn Triệu Long Quang đi khỏi.

Thấy Chung Nam Quỳ, Nhạc Tâm Thiện cười lớn: “Chung Nam Quỳ, thế này là trời cao có lối ngươi chẳng đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào! Muốn mang Triệu Long Quang đi? Tốt nhất là để mạng lại!”

Theo tiếng nói của hắn, ánh sáng trắng đen đã bao phủ cả thiên địa, thân đứng giữa không gian trắng đen đó, Chung Nam Quỳ không cách nào tiến thêm nửa bước.

Gặp cảnh này, Chung Nam Quỳ lại chẳng hề sợ hãi mà cười ha hả: “Không ngờ lại được hai vị Thiên Cương đích thân truy sát, Chung Nam Quỳ may mắn biết bao, còn phiền hẳn hai vị Thiên Cương đại giá quang lâm.”

Tây Phong Tử đã nổi giận quát lớn: “Chung Nam Quỳ, Doãn Thiên Chiếu đâu?”

“Doãn Thiên Chiếu?” Chung Nam Quỳ cười hì hì: “Hắn đã tới chỗ hắn nên tới. Nhưng thay vì quan tâm tới hắn, chẳng bằng quan tâm tới chính các ngươi đi đã.”

Nghe hắn nói vậy, Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử cùng biến sắc.

Giữa mây gió, tiếng rít âm u đột nhiên nổi lên, một luồng sát cơ quỷ dị nổi lên từ đáy lòng.

Nhạc Tâm Thiện thầm hô không ổn, vội vàng vẽ lên hư không, trắng đen xoay chuyển, đêm đen đột nhiên chuyển thành ban ngày, cùng lúc Tây Phong Tử hét lớn múa lên trời, thi triển thần thông, từng luồng sáng sặc sỡ lưu chuyển, dệt thành một con sông dài sặc sỡ phủ kín bầu trời. Sau đó chỉ thấy ánh sáng lấp lánh, trên người Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử đã hiện lên quầng sáng màu đen, xoay tròn quanh người bọn họ. Lại có vô số tờ giấy bay xuống, mỗi tờ giấy đều như một người giấy nho nhỏ, chẳng khác gì vật sống, cất tiếng cười quái dị với cả hai.

Lạc Cầu Chân không muốn tin, nhưng tất cả những chuyện xảy ra lại khiến hắn không thể không tin.

Ngay cả Phó Đông Lưu cũng bắt đầu cười ha hả: “Ta nói mà, ngươi bỏ công sức sai hướng rồi hả? Kẻ phản bội đúng là loại phản bội, bán đứng được một lần thì cũng có thể bán đứng lần thứ hai.”

Hắn lại hoàn toàn không hoảng hốt - đối với Hắc Bạch thần cung, không sợ hắn ra tay, chỉ sợ hắn không ra tay.

Dù sao mọi người cũng đợi thời điểm này quá lâu rồi.

Lạc Cầu Chân như rơi vào hầm băng, thân thể mềm nhũn ra.

Thất bại rồi!

Mình thất bại rồi!

Lần này mình thất bại từ đầu đến đuôi rồi.

Doãn Thiên Chiếu ra tay, rõ ràng đã đập tan tất cả kiên trì hay tin tưởng của Lạc Cầu Chân, không chỉ không còn nghi ngờ về Ninh Dạ, điều đáng sợ nhất là chuyện này sẽ khiến năng lực của hắn bị nghi ngờ.

Sau khi đỡ đẫn một lúc, hắn mới hỏi: “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”

“Đại điện chủ và Chưởng Bạch Sứ đã đích thân đuổi theo, Chung Nam Quỳ và Doãn Thiên Chiếu không thể chạy xa được.” Phó Đông Lưu ngạo nghễ nói.

“Cấm chế trong cơ thể Triệu Long Quang có còn không?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Đương nhiên rồi. Nó do đại điện chủ và hai vị Hắc Bạch điện chủ sử dụng bí bảo thần cung liên hợp lại gieo vào, cho dù Âm Vô Cữu đích thân xuất thủ cũng không thể phá giải.”

“Nếu đã vậy, sao bọn chúng biết rõ mà còn làm?” Lạc Cầu Chân không nhịn được hỏi, hắn không thể nghĩ ra vì sao Doãn Thiên Chiếu lại mạo hiểm làm chuyện vô lý như vậy?

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Phó Đông Lưu thiếu kiên nhẫn: “Làm thì làm thôi, sao lại còn vì sao? Có vấn đề gì thì đợi bắt được người lại nói.”

“Không đúng.” Lạc Cầu Chân lắc đầu liên tục: “Chuyện này rất không đúng. Từ trước tới nay kẻ này làm việc rất kín kẽ, hắn không thể làm việc mà không nghĩ tới hậu quả như vậy.”

Bây giờ hắn không dám nói Ninh Dạ mà chỉ dám nói người này, hiển nhiên vẫn chưa tin tất cả mọi chuyện trước đây đều do Doãn Thiên Chiếu gây ra.

Phó Đông Lưu lại chẳng buồn để ý tới hắn, trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, lập tức lục soát nơi ở của Doãn Thiên Chiếu.”

——————————————————

Tây Phong Tử nổi giận đùng đùng.

Vốn dĩ hắn chẳng ôm hy vọng gì về con mồi Triệu Long Quang, nhưng không ngờ lại thật sự câu được một con cá, còn là kẻ bị mình vứt bỏ, suýt nữa trở thành cháu rể của mình.

Chuyện này lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một đả kích rất lớn đối với thể diện của hắn.

Cũng may, cũng may, trước đó mình đã từ bỏ tên đệ tử này rồi.

“Nhạc huynh, giúp ta một việc.” Tây Phong Tử nói.

Nhạc Tâm Thiện đứng giữa không trung, điều động gió bão vạn dặm, bộ áo nho phất phới, như hoàn toàn không bị chuyện trước đây ảnh hưởng.

Nghe Tây Phong Tử lên tiếng, hắn mỉm cười nói: “Ngươi muốn tự tay giết hắn?”

“Đúng!”

Nhạc Tâm Thiện chần chừ một chút: “Chưởng giáo có lệnh, phải mang hắn còn sống trở về.”

“Ta biết, ta sẽ thẩm vấn trước rồi mới giết... Ta sẽ hỏi tất cả những gì cần hỏi.”

“Nếu thế thì không vấn đề.” Nhạc Tâm Thiện đáp rất hời hợt.

Trong lòng hơi có cảm giác, Nhạc Tâm Thiện đột nhiên nhìn theo một hướng: “Ở đằng kia.”

Trong khi đang nói, chỉ chớp mắt sau hai người đã đến nơi, đây là một khoảng không trên chín tầng mây, quả nhiên chứng kiến Chung Nam Quỳ đang dẫn Triệu Long Quang đi khỏi.


“Doãn Thiên Chiếu?” Chung Nam Quỳ cười hì hì: “Hắn đã tới chỗ hắn nên tới. Nhưng thay vì quan tâm tới hắn, chẳng bằng quan tâm tới chính các ngươi đi đã.”

Nghe hắn nói vậy, Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử cùng biến sắc.

Giữa mây gió, tiếng rít âm u đột nhiên nổi lên, một luồng sát cơ quỷ dị nổi lên từ đáy lòng.

Nhạc Tâm Thiện thầm hô không ổn, vội vàng vẽ lên hư không, trắng đen xoay chuyển, đêm đen đột nhiên chuyển thành ban ngày, cùng lúc Tây Phong Tử hét lớn múa lên trời, thi triển thần thông, từng luồng sáng sặc sỡ lưu chuyển, dệt thành một con sông dài sặc sỡ phủ kín bầu trời. Sau đó chỉ thấy ánh sáng lấp lánh, trên người Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử đã hiện lên quầng sáng màu đen, xoay tròn quanh người bọn họ. Lại có vô số tờ giấy bay xuống, mỗi tờ giấy đều như một người giấy nho nhỏ, chẳng khác gì vật sống, cất tiếng cười quái dị với cả hai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.