Chương trước
Chương sau


Nhưng ba người bọn họ vốn cùng một phe, tự nguyện dung nhập nguyên thần, vì vậy tránh được bước gian nan nhất, lại phối hợp với Tiệt Thiên thuật bản thiếu, đánh bậy đánh bạ hoàn thành một lần dung hợp tâm thần.

Thật ra Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ rất vui về chuyện tâm linh tương thông.

Nhưng Công Tôn Điệp lại cuống lên: “Ai thèm tâm linh tương thông với các ngươi. Hai người các ngươi cứ vui vẻ thông đồng với nhau là được, ai cần liên kết với các người!”

Cừu Bất Quân cười lên quái dị: “Lúc trước chính ngươi muốn gia nhập mà.”

“Ta chỉ muốn giúp thôi!” Công Tôn Điệp tức giận chống nạnh.

“Đợi đã, đây không phải điểm mấu chốt.” Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói.

Cô còn chưa nói xong, mọi người đều hiểu ý, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Mẹ nó, chúng ta không tâm linh tương thông với kẻ này đấy chứ?

Nghĩ lại cũng rất có khả năng.

Trong lòng cùng phát lạnh, dù sao bọn họ tiến vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, cưỡng ép thay đổi ký ức, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu cũng bị ảnh hưởng.

Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Không sao, liên kết nguyên thần chỉ là một phương diện, còn có tác dụng của Tiệt Thiên thuật. Ta không dùng Tiệt Thiên thuật, chúng ta thử lại.”

Bốn người cùng im lặng, một lúc sau, Công Tôn Điệp vui vẻ nói: “Không cảm giác được.”

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tâm linh tương thông là chuyện tốt nhưng bất cứ thời khắc nào tâm linh cũng tương thông, đó là phiền phức.

Cừu Bất Quân gật đầu lia lịa: “Như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi, sau này các ngươi bí mật bàn bạc, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện.”

Trong tiên môn có pháp thuật bí mật truyền âm, nhưng hễ là pháp thuật thì đều có vết tích, với năng lực của đám người Nhạc Tâm Thiện chắc chắn sẽ phát hiện ra được, vì vậy bọn Ninh Dạ chưa bao giờ ỷ vào thủ đoạn này.

Nhưng tình hình hiện tại lại rất đặc biệt, e là bản thân Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện, rất có lợi cho hành động sau này của bọn họ.

“Đáng tiếc chuyện này không giúp ích được gì cho tình hình hiện tại.” Công Tôn Điệp thở dài.

Cô để ý thấy Ninh Dạ trầm tư không nói gì, bỗng thấy bất mãn: “Này, ngươi không định mạo hiểm, dùng Cấn Tự Bí giải quyết vấn đề đấy chứ?”

Ninh Dạ cười khổ: “Cô đã vạch trần rồi, ta còn cố tình dùng Cấn Tự Bí chẳng phải tự tìm đường chết à?”

“Ngươi chịu bỏ cuộc là được rồi.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta không nói mình sẽ bỏ cuộc. Thật ra có một số vấn đề không thể giải quyết chính diện được, chẳng bằng thay đổi cách nghĩ, thử làm ngược lại xem.”

“Hả?” Mọi người cùng quay sang nhìn y.

Ánh mắt Trì Vãn Ngưng sáng bừng lên: “Làm ngược lại... ý chàng là...”

“Không giải được, vậy thì không giải!” Ninh Dạ nói.

“Không giải?” Cừu Bất Quân và Công Tôn Diệp cùng thấy khó hiểu.

Không mở cấm chế trên người Triệu Long Quang, vậy làm sao ứng phó được truy sát của Hắc Bạch thần cung?

Đang lúc hoàng hôn, ráng chiều chiếu rọi, nhuộm đỏ phân nửa bầu trời.

Ninh Dạ lại đi tới Vấn Thiên sơn.

Triệu Long Quang đã không còn gào thét.

Hắn lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, tay ôm đầu gối, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.

Khi Ninh Dạ đến, thậm chí hắn còn không quay đầu lại nhìn.

Thấy mái tóc rối tung và thân thể phi nhân kia, trong lòng Ninh Dạ thoáng chua xót.

Có một số việc, khi đã phát sinh là không còn cách nào quay đầu.

Triệu Long Quang đã Yêu Thể Hoàn Hảo, e là từ nay về sau luôn là nửa người nửa yêu, dẫu có cứu ra cũng không thể dung nhập nhân thế.

“Mấy ngày nay hắn vẫn luôn như vậy à?” Ninh Dạ hỏi.

Bối Thư Lương cười bồi nói: “Khởi bẩm Ninh tuần tra viên, khi thì nổi giận như điên, lúc lại yên tĩnh như chết, tính khí cực kỳ bất ổn.”

“Chắc là do yêu huyết.” Ninh Dạ nói: “Thuật luyện yêu của Thái Âm môn đúng là bất phàm.”

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ đột nhiên cất giọng hỏi: “Này, hỏi ngươi một câu, yêu huyết trên người ngươi là yêu gì vậy?”

Triệu Long Quang sửng sốt, ngơ ngác nhìn y.

Y không hiểu vì sao Ninh Dạ đột nhiên hỏi như vậy.

Trong tay Ninh Dạ đã xuất hiện một cái đùi dê rất to: “Muốn ăn thịt thì trả lời ta đi.”

Trong yết hầu Triệu Long Quang đã phát ra âm thanh gầm gừ.

Sau khi trở thành yêu nhân, sẽ có ham muốn ăn thịt, bản năng sẽ điều khiển họ ăn sống nuốt tươi.

Đương nhiên, phản ứng hiện giờ của Triệu Long Quang thay vì nói là bản năng, chẳng bằng nói là phối hợp - cho dù hắn không hy vọng Ninh Dạ tới cứu mình nhưng không thể không phối hợp với Ninh Dạ.

Ninh Dạ đã nói: “Nói đi, trả lời xong là được ăn thịt rồi.”

Triệu Long Quang gầm gừ: “Bạch... Toan...”

Bạch Toan, một trong số thượng cổ dị thú, là dị thú ban mai, được tôn là đứa con của ánh sáng. Giải thích theo cách đơn giản nhất là trời sinh đứng trong đại đạo về ánh sáng.

Nghe nói Thái Âm môn là môn phái lưu trữ được nhiều huyết mạch thượng cổ nhất trong số các tiên môn thượng cổ. Trên tay họ có đủ loại huyết mạch dị thú, dùng nó kết hợp với người, sáng tạo ra các loại yêu tiên.

Nhưng ba người bọn họ vốn cùng một phe, tự nguyện dung nhập nguyên thần, vì vậy tránh được bước gian nan nhất, lại phối hợp với Tiệt Thiên thuật bản thiếu, đánh bậy đánh bạ hoàn thành một lần dung hợp tâm thần.

Thật ra Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ rất vui về chuyện tâm linh tương thông.

Nhưng Công Tôn Điệp lại cuống lên: “Ai thèm tâm linh tương thông với các ngươi. Hai người các ngươi cứ vui vẻ thông đồng với nhau là được, ai cần liên kết với các người!”

Cừu Bất Quân cười lên quái dị: “Lúc trước chính ngươi muốn gia nhập mà.”

“Ta chỉ muốn giúp thôi!” Công Tôn Điệp tức giận chống nạnh.

“Đợi đã, đây không phải điểm mấu chốt.” Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói.

Cô còn chưa nói xong, mọi người đều hiểu ý, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Mẹ nó, chúng ta không tâm linh tương thông với kẻ này đấy chứ?

Nghĩ lại cũng rất có khả năng.

Trong lòng cùng phát lạnh, dù sao bọn họ tiến vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, cưỡng ép thay đổi ký ức, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu cũng bị ảnh hưởng.

Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Không sao, liên kết nguyên thần chỉ là một phương diện, còn có tác dụng của Tiệt Thiên thuật. Ta không dùng Tiệt Thiên thuật, chúng ta thử lại.”

Bốn người cùng im lặng, một lúc sau, Công Tôn Điệp vui vẻ nói: “Không cảm giác được.”

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tâm linh tương thông là chuyện tốt nhưng bất cứ thời khắc nào tâm linh cũng tương thông, đó là phiền phức.

Cừu Bất Quân gật đầu lia lịa: “Như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi, sau này các ngươi bí mật bàn bạc, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện.”

Trong tiên môn có pháp thuật bí mật truyền âm, nhưng hễ là pháp thuật thì đều có vết tích, với năng lực của đám người Nhạc Tâm Thiện chắc chắn sẽ phát hiện ra được, vì vậy bọn Ninh Dạ chưa bao giờ ỷ vào thủ đoạn này.

Nhưng tình hình hiện tại lại rất đặc biệt, e là bản thân Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện, rất có lợi cho hành động sau này của bọn họ.

“Đáng tiếc chuyện này không giúp ích được gì cho tình hình hiện tại.” Công Tôn Điệp thở dài.

Cô để ý thấy Ninh Dạ trầm tư không nói gì, bỗng thấy bất mãn: “Này, ngươi không định mạo hiểm, dùng Cấn Tự Bí giải quyết vấn đề đấy chứ?”

Ninh Dạ cười khổ: “Cô đã vạch trần rồi, ta còn cố tình dùng Cấn Tự Bí chẳng phải tự tìm đường chết à?”

“Ngươi chịu bỏ cuộc là được rồi.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta không nói mình sẽ bỏ cuộc. Thật ra có một số vấn đề không thể giải quyết chính diện được, chẳng bằng thay đổi cách nghĩ, thử làm ngược lại xem.”

“Hả?” Mọi người cùng quay sang nhìn y.

Ánh mắt Trì Vãn Ngưng sáng bừng lên: “Làm ngược lại... ý chàng là...”

“Không giải được, vậy thì không giải!” Ninh Dạ nói.

“Không giải?” Cừu Bất Quân và Công Tôn Diệp cùng thấy khó hiểu.

Không mở cấm chế trên người Triệu Long Quang, vậy làm sao ứng phó được truy sát của Hắc Bạch thần cung?

Đang lúc hoàng hôn, ráng chiều chiếu rọi, nhuộm đỏ phân nửa bầu trời.

Ninh Dạ lại đi tới Vấn Thiên sơn.

Triệu Long Quang đã không còn gào thét.

Hắn lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, tay ôm đầu gối, ngửa đầu lên nhìn bầu trời.

Khi Ninh Dạ đến, thậm chí hắn còn không quay đầu lại nhìn.

Thấy mái tóc rối tung và thân thể phi nhân kia, trong lòng Ninh Dạ thoáng chua xót.

Có một số việc, khi đã phát sinh là không còn cách nào quay đầu.

Triệu Long Quang đã Yêu Thể Hoàn Hảo, e là từ nay về sau luôn là nửa người nửa yêu, dẫu có cứu ra cũng không thể dung nhập nhân thế.

“Mấy ngày nay hắn vẫn luôn như vậy à?” Ninh Dạ hỏi.

Bối Thư Lương cười bồi nói: “Khởi bẩm Ninh tuần tra viên, khi thì nổi giận như điên, lúc lại yên tĩnh như chết, tính khí cực kỳ bất ổn.”

“Chắc là do yêu huyết.” Ninh Dạ nói: “Thuật luyện yêu của Thái Âm môn đúng là bất phàm.”

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ đột nhiên cất giọng hỏi: “Này, hỏi ngươi một câu, yêu huyết trên người ngươi là yêu gì vậy?”

Triệu Long Quang sửng sốt, ngơ ngác nhìn y.

Y không hiểu vì sao Ninh Dạ đột nhiên hỏi như vậy.


Ninh Dạ đã nói: “Nói đi, trả lời xong là được ăn thịt rồi.”

Triệu Long Quang gầm gừ: “Bạch... Toan...”

Bạch Toan, một trong số thượng cổ dị thú, là dị thú ban mai, được tôn là đứa con của ánh sáng. Giải thích theo cách đơn giản nhất là trời sinh đứng trong đại đạo về ánh sáng.

Nghe nói Thái Âm môn là môn phái lưu trữ được nhiều huyết mạch thượng cổ nhất trong số các tiên môn thượng cổ. Trên tay họ có đủ loại huyết mạch dị thú, dùng nó kết hợp với người, sáng tạo ra các loại yêu tiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.