Chương trước
Chương sau


“Mẹ nó, suốt ngày gào, không thấy mệt à?” Bối Thư Lương móc lỗ tai, cảm thấy tiếng ồn này đúng là khó chịu.

Thấy đã sắp tới giờ, Bối Thư Lương nói: “Này, tới ngươi rồi.”

Trên tảng đá lớn bên cạnh, Dương Tiễn bất đắc dĩ đứng dậy: “Lại đến giờ hành hình rồi? Thời gian trôi nhanh quá.”

Nói xong đã nhấc sợi roi dài lấp lánh ánh điện đi về phía Triệu Long Quang, không tới gần mà vung roi cái ‘xoạt, quất tới.

Triệu Long Quang tức giận định phản kích, nhưng ánh điện bốn phía ràng buộc hắn lại, khiến hắn không thể ra khỏi trận pháp nửa bước.

Dương Tiến vừa vung roi vừa nói: “Này, ngươi không cần tức giận như vậy. Mỗi ngày ba trận roi là lời dặn của cấp trên. Đằng nào da ngươi cũng dày thịt ngươi cũng béo, có việc gì đâu. Yên tĩnh một chút, ta đánh đủ số roi là sẽ tha cho ngươi.”

Triệu Long Quang vẫn chẳng buồn để tâm, chỉ gào rống điên cuồng về phía Dương Tiến, như muốn xé xác hắn ra.

Dương Tiến thấy hắn như vậy thầm tức giận: “Ngươi vẫn còn hung hăng à? Mẹ nó, ta quất chết ngươi!”

Đùng đùng đùng đùng!

Cây roi lấp lánh ánh điện đánh lên người Triệu Long Quang, quất tới tróc da bong thịt, Triệu Long Quang vẫn như không hề cảm giác được, gào thét điên cuồng, nhưng cuối cùng cũng thốt lên được tiếng người: “Tên... khốn... kiếp... nhà... ngươi!”

Sau khi quất xong trận roi, Triệu Long Quang vẫn hùng hổ như trước, Dương Tiến lại cảm thấy hơi mệt, không khỏi chửi thề một tiếng: “Đúng là cái loại đánh không chết. Được rồi.”

Hắn ném roi đi, đang định trở lại tảng đá lớn nằm ngủ thì thấy một nam tử tuấn tú lãng tử đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào chẳng hay.

“Ngươi là...” Dương Tiến ngẩn ra.

“Ta tên Ninh Dạ.” Ninh Dạ mỉm cười nói.

Là y?

Thân là đệ tử Giám Sát đường, đương nhiên Dương Tiến biết quan hệ giữa Lạc Cầu Chân và Ninh Dạ.

Lạc chấp sự nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giết chết tên này, nhưng ngược lại bị y làm cho mặt mày xám xịt. Nghe nói gương mặt của y là do Lạc chấp sự tốn bao công sức tìm được Tạo Hóa thủy khôi phục, nhưng đối phương lại chẳng hề cảm kích, do đó thành một truyện cười trong môn phái.

Rất nhiều người âm thầm chế nhạo Lạc Cầu Chân tự cho mình là đúng, tiền mất tật mang.

Chỉ không ngờ hình dạng thật của người này lại điểm trai tới vậy.

Vấn đề là sao hắn lại tới đây?

Dương Tiến còn đang kinh ngạc, Bối Thư Lương bên cạnh đã nói: “Ninh tuần tra viên muốn tới xem tên yêu nhân này.”

Dương Tiến như nằm mới mới tỉnh: “Mời tuần tra viên!”

Thân phận và địa vị của Ninh Dạ cao hơn bọn họ, Dương Tiến không dám thất lễ.

Mấu chốt nhất là nơi đây yêu cầu an toàn rất thấp, theo lời Phong Đông Lâm đã dặn, không cần ngăn cản bất cứ ai tiếp cận Triệu Long Quang.

Vì vậy Dương Tiến cũng không định chuốc lấy nhục.

Sau khi lên đỉnh núi, Ninh Dạ đi vào trong trận pháp, Dương Tiến ở bên cạnh nhắc nhở: “Tuần tra viên cẩn thận, đây là Tỏa Yêu trận, chia ra hai tầng trong ngoài. Tuần tra viên đứng ở tầng ngoài là được, nếu bước vào tầng trong, yêu nhân kia có thể tấn công đến ngài.”

“Ừm, hình như Tỏa Yêu trận là trận pháp của Thái Âm môn mà?” Ninh Dạ bèn hỏi.

“Đúng, hình như Thái Âm môn chuyên dùng để đối phó với yêu nhân, chỉ cần có yêu huyết trên người là sẽ bị giam cầm, nhưng người khác lại không có vấn đề gì.” Bối Thư Lương vội vàng đáp lời.

“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ nhìn xung quanh một chút, để ý thấy trong trận còn một tảng đá nhô lên, bèn hỏi: “Tảng đá kia là mắt trận à? Chỉ cần loại bỏ nó là có thể phá trận?”

Dương Tiến mỉm cười nói: “Pháp nhãn của đại nhân chẳng sai.”

Bối Thư Lương lấy làm lạ: “Sao Ninh tuần tra viên lại có hứng thú tới xem yêu nhân này?”

Ninh Dạ thoải mái đáp lời: “Lạc Cầu Chân vẫn cho rằng ta là một trong hai kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Thanh Lâm hoặc Bạch Vũ. Hắn đặt Triệu Long Quang ở đây chẳng muốn muốn dụ ta tới cứu người à?”

Y nói không nhỏ, rơi vào tai Triệu Long Quang lại khiến đối phương ngẩn ra, tiếng gầm cuồng bạo chẳng còn mà ngơ ngác nhìn về phía Ninh Dạ.

Tuy y bị Thái Âm môn cải tạo, hóa thành Yêu Thể nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn rất tỉnh táo, nghe nói như vậy trong lòng sao không sợ hãi, nhưng nhìn Ninh Dạ lại không phải Thanh Lâm hay Bạch Vũ, không thể hiểu vì sao lại như vậy.

Bối Thư Lương ngại ngùng nói: “Đại nhân nói đùa rồi.”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta có nói đùa hay không thì các ngươi phải rõ chứ. Chắc Lạc Cầu Chân vẫn luôn hy vọng ta sẽ đến đây mà? Thậm chí bây giờ còn đang ngồi trong bóng tối nhìn ta, chỉ ước ta không nhịn được loại trừ mắt trận, phá tan trận pháp, cứu Triệu Long Quang, như vậy hắn có thể rửa sạch những sỉ nhục mà mình phải chịu trong Động Huyền điện.”

“Mẹ nó, suốt ngày gào, không thấy mệt à?” Bối Thư Lương móc lỗ tai, cảm thấy tiếng ồn này đúng là khó chịu.

Thấy đã sắp tới giờ, Bối Thư Lương nói: “Này, tới ngươi rồi.”

Trên tảng đá lớn bên cạnh, Dương Tiễn bất đắc dĩ đứng dậy: “Lại đến giờ hành hình rồi? Thời gian trôi nhanh quá.”

Nói xong đã nhấc sợi roi dài lấp lánh ánh điện đi về phía Triệu Long Quang, không tới gần mà vung roi cái ‘xoạt, quất tới.

Triệu Long Quang tức giận định phản kích, nhưng ánh điện bốn phía ràng buộc hắn lại, khiến hắn không thể ra khỏi trận pháp nửa bước.

Dương Tiến vừa vung roi vừa nói: “Này, ngươi không cần tức giận như vậy. Mỗi ngày ba trận roi là lời dặn của cấp trên. Đằng nào da ngươi cũng dày thịt ngươi cũng béo, có việc gì đâu. Yên tĩnh một chút, ta đánh đủ số roi là sẽ tha cho ngươi.”

Triệu Long Quang vẫn chẳng buồn để tâm, chỉ gào rống điên cuồng về phía Dương Tiến, như muốn xé xác hắn ra.

Dương Tiến thấy hắn như vậy thầm tức giận: “Ngươi vẫn còn hung hăng à? Mẹ nó, ta quất chết ngươi!”

Đùng đùng đùng đùng!

Cây roi lấp lánh ánh điện đánh lên người Triệu Long Quang, quất tới tróc da bong thịt, Triệu Long Quang vẫn như không hề cảm giác được, gào thét điên cuồng, nhưng cuối cùng cũng thốt lên được tiếng người: “Tên... khốn... kiếp... nhà... ngươi!”

Sau khi quất xong trận roi, Triệu Long Quang vẫn hùng hổ như trước, Dương Tiến lại cảm thấy hơi mệt, không khỏi chửi thề một tiếng: “Đúng là cái loại đánh không chết. Được rồi.”

Hắn ném roi đi, đang định trở lại tảng đá lớn nằm ngủ thì thấy một nam tử tuấn tú lãng tử đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào chẳng hay.

“Ngươi là...” Dương Tiến ngẩn ra.

“Ta tên Ninh Dạ.” Ninh Dạ mỉm cười nói.

Là y?

Thân là đệ tử Giám Sát đường, đương nhiên Dương Tiến biết quan hệ giữa Lạc Cầu Chân và Ninh Dạ.

Lạc chấp sự nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giết chết tên này, nhưng ngược lại bị y làm cho mặt mày xám xịt. Nghe nói gương mặt của y là do Lạc chấp sự tốn bao công sức tìm được Tạo Hóa thủy khôi phục, nhưng đối phương lại chẳng hề cảm kích, do đó thành một truyện cười trong môn phái.

Rất nhiều người âm thầm chế nhạo Lạc Cầu Chân tự cho mình là đúng, tiền mất tật mang.

Chỉ không ngờ hình dạng thật của người này lại điểm trai tới vậy.

Vấn đề là sao hắn lại tới đây?

Dương Tiến còn đang kinh ngạc, Bối Thư Lương bên cạnh đã nói: “Ninh tuần tra viên muốn tới xem tên yêu nhân này.”

Dương Tiến như nằm mới mới tỉnh: “Mời tuần tra viên!”

Thân phận và địa vị của Ninh Dạ cao hơn bọn họ, Dương Tiến không dám thất lễ.

Mấu chốt nhất là nơi đây yêu cầu an toàn rất thấp, theo lời Phong Đông Lâm đã dặn, không cần ngăn cản bất cứ ai tiếp cận Triệu Long Quang.

Vì vậy Dương Tiến cũng không định chuốc lấy nhục.

Sau khi lên đỉnh núi, Ninh Dạ đi vào trong trận pháp, Dương Tiến ở bên cạnh nhắc nhở: “Tuần tra viên cẩn thận, đây là Tỏa Yêu trận, chia ra hai tầng trong ngoài. Tuần tra viên đứng ở tầng ngoài là được, nếu bước vào tầng trong, yêu nhân kia có thể tấn công đến ngài.”

“Ừm, hình như Tỏa Yêu trận là trận pháp của Thái Âm môn mà?” Ninh Dạ bèn hỏi.

“Đúng, hình như Thái Âm môn chuyên dùng để đối phó với yêu nhân, chỉ cần có yêu huyết trên người là sẽ bị giam cầm, nhưng người khác lại không có vấn đề gì.” Bối Thư Lương vội vàng đáp lời.


Y nói không nhỏ, rơi vào tai Triệu Long Quang lại khiến đối phương ngẩn ra, tiếng gầm cuồng bạo chẳng còn mà ngơ ngác nhìn về phía Ninh Dạ.

Tuy y bị Thái Âm môn cải tạo, hóa thành Yêu Thể nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn rất tỉnh táo, nghe nói như vậy trong lòng sao không sợ hãi, nhưng nhìn Ninh Dạ lại không phải Thanh Lâm hay Bạch Vũ, không thể hiểu vì sao lại như vậy.

Bối Thư Lương ngại ngùng nói: “Đại nhân nói đùa rồi.”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta có nói đùa hay không thì các ngươi phải rõ chứ. Chắc Lạc Cầu Chân vẫn luôn hy vọng ta sẽ đến đây mà? Thậm chí bây giờ còn đang ngồi trong bóng tối nhìn ta, chỉ ước ta không nhịn được loại trừ mắt trận, phá tan trận pháp, cứu Triệu Long Quang, như vậy hắn có thể rửa sạch những sỉ nhục mà mình phải chịu trong Động Huyền điện.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.