Chương trước
Chương sau


Đáng tiếc người tu pháp thuật này cũng phải trả giá rất lớn, trước khi đại thành sẽ tự hút nước trong cơ thể mình, nếu không có thần thủy bồi bổ thì khô cạn mà chết.

Chưa chắc đã phải là Thuần Âm Nguyên Thủy, có thể dùng mọi loại thần thủy trong thiên hạ để bồi bổ, nhưng hễ là thần thủy thì đều là bảo vật, đâu có dễ kiếm?

Lúc này Thiên Cơ đánh xe, Ninh Dạ ngồi trong xe, đang dùng khăn mặt thấm nước nhẹ nhàng lau mặt cho Trì Vãn Ngưng, giải tỏa chút khổ sở vì mất nước của cô. Trì Vãn Ngưng lại chỉ cười khẽ, lắc đầu nói: “Không tác dụng gì đâu, phàm thủy vô dụng, dùng nhiều ngược lại còn có hại, làm việc tu hành của ta sa sút.”

“Đã đến nước này rồi còn nghĩ gì tới việc tu hành.” Ninh Dạ nói: “Cứ giữ được mạng đã rồi tính.”

“Không giữ nổi rồi.” Trì Vãn Ngưng nhẹ nhàng nói: “Với tốc độ này không mất một tháng e là không đến được Cửu Cung sơn, đến lúc đó ta đã là cái xác khô.”

Nói tới đây, Trì Vãn Ngưng đột nhiên rùng mình một cái. Cô nhìn Ninh Dạ nói: “Ninh Dạ, hứa với ta một chuyện được không?’

“Chuyện gì?”

“Nếu thật sự tới thời khắc đó, ngươi giết ta đi... Ta không muốn khi chết còn biến thành hình dạng như vậy.” Trì Vãn Ngưng điềm đạm nói.

Cánh tay Ninh Dạ cứng đờ: “Chết còn không sợ, lại sợ xấu?”

“Đúng, ta không sợ chết nhưng ta sợ xấu!” Trì Vãn Ngưng nghiêm túc nói.

Ninh Dạ không bị lay động: “Đây là suy nghĩ của người tu tiên à? Không đạt được đại đạo thì mọi thứ đều là không, không sợ chết mà lại sợ xấu?”

Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Câu này của ngươi gieo vần bằng trắc không tốt.”

“Ta không phải thi nhân, không thích phong nguyệt, chuyện xuất khẩu thành thơ không liên quan gì tới ta, chẳng qua buông lời theo cảm xúc mà thôi.”

Đôi mắt mỹ miều của Trì Vãn Ngưng nhìn y đầy dịu dàng: “Vì vậy ngươi thà tự hủy dung mạo cũng muốn sống?”

“Ta hủy dung không phải để sống.” Ninh Dạ trả lời.

Trì Vãn Ngưng hiểu ra: “Đúng rồi, ngươi là đệ tử của Thiên Cơ môn, ngươi muốn báo thù.”

Bây giờ Trì Vãn Ngưng đã hoàn toàn hiểu rõ thân phận của Ninh Dạ.

Cô nhìn Ninh Dạ: “Vậy Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp thì sao? Bọn họ cũng hủy dung?”

Ninh Dạ không đáp.

Trì Vãn Ngưng không vui, chu miệng nói: “Ta sắp thành người chết đến nơi rồi, ngươi còn giấu diếm ta làm gì.”

“Không phải ta không tin tưởng cô, chỉ giữ bí mật theo thói quen mà thôi, hơn nữa ta không định để cô chết.” Ninh Dạ tháo khăn mặt, tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện, tiếp tục tìm hiểu Cấn Tự Bí.

Tuy tâm thần của y tiến vào Thiên Cơ điện nhưng vẫn biết rõ động tĩnh bên ngoài.

Chỉ nghe Trì Vãn Ngưng chu môi nói: “Cấn Tự Bí là đạo về phá cảnh chứ không thể dùng để cứu người, có nghiên cứu nữa cũng vô dụng.”

Ninh Dạ không trả lời, chỉ tập trung nghiên cứu.

Trì Vãn Ngưng hơi tức, bèn vỗ vỗ y nói: “Này, ngươi nói chuyện với ta đi. Ta sắp thành người chết rồi, ngươi nhẫn tâm để ta chết như vậy à?”

Ninh Dạ bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi phải từ bỏ dễ dàng như vậy, để ta tìm cách. Đại đạo trong thiên hạ đều tương thông, tuy Cấn Tự Bí ẩn chứa huyền ảo để phá cảnh nhưng chắc gì nó không cứu nguy được cho ngươi. Ngươi đang chịu nỗi khổ của Thái Thanh Thần Thủy, bị Tam Thi quấy nhiễu, tính ra cũng đang trong bị cản trở.”

Trì Vãn Ngưng ngừng cười: “Cưỡng từ đoạt lý.”

Lời nói của con người biến hóa muôn hình vạn dạng, đại đạo lại là duy nhất, không vì lời nói của Ninh Dạ mà liệt trạng thái của Trì Vãn Ngưng là bị cản trở, xếp vào ‘có thể giải quyết’, nếu thế mọi việc trong thiên hạ đã quá đơn giản, một bí đã giải được vạn đạo, đâu cần tới cửu bí.

Ninh Dạ cũng biết đạo lý này, nhưng không có nghĩa y sẽ từ bỏ.

Từ trước tới nay y không phải người biết từ bỏ, không thì chuyện lớn như lật đổ Hắc Bạch Thần Cung trong Cửu Đại Tiên Môn còn khó hơn cả lên tới chín tầng trời, sao y phải cố gắng như vậy.

Chính vì thế, y liều mạng nghiên cứu, hy vọng sẽ nhanh chóng tìm ra cách giải quyết, thậm chí y còn dùng cả quẻ Ký Hồn, nhưng đáng tiếc chuyện này liên quan tới huyền bí của thiên địa, thứ chưa biết tới thì quẻ Ký Hồn cũng không thể đưa ra đáp án.

Y cũng thử bói những thần thủy khác, khổ nỗi đang ở vùng biên giới, rất ít trọng bảo, thần thủy gần nhất cũng cách đây hơn vạn dặm, còn trong tay đại năng. Tới đó rồi va vào tường còn chẳng bằng về Cửu Cung sơn.

Đã thử hết mọi cách nhưng vẫn không có đáp án, không có phương hướng, khiến cho Ninh Dạ cũng chẳng còn đường nào xoay xở.

Trì Vãn Ngưng nhìn Ninh Dạ đang nhập định, gương mặt y đầy những vết thương nhưng vẻ mặt khi cau mày của y vẫn hết sức kiên định, cứ như trên gương mặt đó viết đầy những chữ ‘không bỏ cuộc’, ‘không buông tay’.

Trong lòng cô thầm cảm động, lại không nhịn được nói: “Này, ngươi cố gắng cứu ta như vậy là để báo ơn ta đã cứu ngươi à?”

Ninh Dạ không để ý tới cô.

Đáng tiếc người tu pháp thuật này cũng phải trả giá rất lớn, trước khi đại thành sẽ tự hút nước trong cơ thể mình, nếu không có thần thủy bồi bổ thì khô cạn mà chết.

Chưa chắc đã phải là Thuần Âm Nguyên Thủy, có thể dùng mọi loại thần thủy trong thiên hạ để bồi bổ, nhưng hễ là thần thủy thì đều là bảo vật, đâu có dễ kiếm?

Lúc này Thiên Cơ đánh xe, Ninh Dạ ngồi trong xe, đang dùng khăn mặt thấm nước nhẹ nhàng lau mặt cho Trì Vãn Ngưng, giải tỏa chút khổ sở vì mất nước của cô. Trì Vãn Ngưng lại chỉ cười khẽ, lắc đầu nói: “Không tác dụng gì đâu, phàm thủy vô dụng, dùng nhiều ngược lại còn có hại, làm việc tu hành của ta sa sút.”

“Đã đến nước này rồi còn nghĩ gì tới việc tu hành.” Ninh Dạ nói: “Cứ giữ được mạng đã rồi tính.”

“Không giữ nổi rồi.” Trì Vãn Ngưng nhẹ nhàng nói: “Với tốc độ này không mất một tháng e là không đến được Cửu Cung sơn, đến lúc đó ta đã là cái xác khô.”

Nói tới đây, Trì Vãn Ngưng đột nhiên rùng mình một cái. Cô nhìn Ninh Dạ nói: “Ninh Dạ, hứa với ta một chuyện được không?’

“Chuyện gì?”

“Nếu thật sự tới thời khắc đó, ngươi giết ta đi... Ta không muốn khi chết còn biến thành hình dạng như vậy.” Trì Vãn Ngưng điềm đạm nói.

Cánh tay Ninh Dạ cứng đờ: “Chết còn không sợ, lại sợ xấu?”

“Đúng, ta không sợ chết nhưng ta sợ xấu!” Trì Vãn Ngưng nghiêm túc nói.

Ninh Dạ không bị lay động: “Đây là suy nghĩ của người tu tiên à? Không đạt được đại đạo thì mọi thứ đều là không, không sợ chết mà lại sợ xấu?”

Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Câu này của ngươi gieo vần bằng trắc không tốt.”

“Ta không phải thi nhân, không thích phong nguyệt, chuyện xuất khẩu thành thơ không liên quan gì tới ta, chẳng qua buông lời theo cảm xúc mà thôi.”

Đôi mắt mỹ miều của Trì Vãn Ngưng nhìn y đầy dịu dàng: “Vì vậy ngươi thà tự hủy dung mạo cũng muốn sống?”

“Ta hủy dung không phải để sống.” Ninh Dạ trả lời.

Trì Vãn Ngưng hiểu ra: “Đúng rồi, ngươi là đệ tử của Thiên Cơ môn, ngươi muốn báo thù.”

Bây giờ Trì Vãn Ngưng đã hoàn toàn hiểu rõ thân phận của Ninh Dạ.

Cô nhìn Ninh Dạ: “Vậy Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp thì sao? Bọn họ cũng hủy dung?”

Ninh Dạ không đáp.

Trì Vãn Ngưng không vui, chu miệng nói: “Ta sắp thành người chết đến nơi rồi, ngươi còn giấu diếm ta làm gì.”

“Không phải ta không tin tưởng cô, chỉ giữ bí mật theo thói quen mà thôi, hơn nữa ta không định để cô chết.” Ninh Dạ tháo khăn mặt, tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện, tiếp tục tìm hiểu Cấn Tự Bí.

Tuy tâm thần của y tiến vào Thiên Cơ điện nhưng vẫn biết rõ động tĩnh bên ngoài.

Chỉ nghe Trì Vãn Ngưng chu môi nói: “Cấn Tự Bí là đạo về phá cảnh chứ không thể dùng để cứu người, có nghiên cứu nữa cũng vô dụng.”

Ninh Dạ không trả lời, chỉ tập trung nghiên cứu.

Trì Vãn Ngưng hơi tức, bèn vỗ vỗ y nói: “Này, ngươi nói chuyện với ta đi. Ta sắp thành người chết rồi, ngươi nhẫn tâm để ta chết như vậy à?”

Ninh Dạ bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi phải từ bỏ dễ dàng như vậy, để ta tìm cách. Đại đạo trong thiên hạ đều tương thông, tuy Cấn Tự Bí ẩn chứa huyền ảo để phá cảnh nhưng chắc gì nó không cứu nguy được cho ngươi. Ngươi đang chịu nỗi khổ của Thái Thanh Thần Thủy, bị Tam Thi quấy nhiễu, tính ra cũng đang trong bị cản trở.”

Trì Vãn Ngưng ngừng cười: “Cưỡng từ đoạt lý.”

Lời nói của con người biến hóa muôn hình vạn dạng, đại đạo lại là duy nhất, không vì lời nói của Ninh Dạ mà liệt trạng thái của Trì Vãn Ngưng là bị cản trở, xếp vào ‘có thể giải quyết’, nếu thế mọi việc trong thiên hạ đã quá đơn giản, một bí đã giải được vạn đạo, đâu cần tới cửu bí.

Đã thử hết mọi cách nhưng vẫn không có đáp án, không có phương hướng, khiến cho Ninh Dạ cũng chẳng còn đường nào xoay xở.

Trì Vãn Ngưng nhìn Ninh Dạ đang nhập định, gương mặt y đầy những vết thương nhưng vẻ mặt khi cau mày của y vẫn hết sức kiên định, cứ như trên gương mặt đó viết đầy những chữ ‘không bỏ cuộc’, ‘không buông tay’.

Trong lòng cô thầm cảm động, lại không nhịn được nói: “Này, ngươi cố gắng cứu ta như vậy là để báo ơn ta đã cứu ngươi à?”

Ninh Dạ không để ý tới cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.